Bước vào mùa đông tiết trời ngày càng trở nên lạnh hơn, Trần Minh Viễn đang ngồi nhà lật từng trang giấy xem tài liệu, đột nhiên anh nhận được cuộc gọi khẩn từ Cao Minh.
Cao Minh là người bạn anh từng gặp một lần ở quán bar, chẳng biết thế nào sau này lại rất hợp nhau, cứ như vậy mà trở thành người anh em thân thiết. Thỉnh thoảng cả hai lại đến quán bar làm ly rượu, chuyện trò đủ thứ linh tinh.
Khi này Cao Minh chẳng may gặp tai nạn giao thông nên không thể đến trường dạy học được, mà giảng viên trong trường cũng đang thiếu người dạy môn của anh ấy nên lúc đó Cao Minh phải nài nỉ mãi Trần Minh Viễn mới đồng ý đi dạy thay. Cao Minh còn nói thêm rằng bên phía nhà trường cũng đã đồng ý để anh đến dạy rồi, cho nên ngày mai anh chỉ việc đến lớp rồi dạy là xong.
Vì là môn tiếng Anh nên cũng không làm khó được Trần Minh Viễn, anh thầm nghĩ: “Thôi thì giúp cậu ta một chút cũng được.”
Và thế đó là lần đầu tiên anh đi dạy học, tuy trình độ ngoại ngữ của anh rất tốt nhưng dẫu sao anh chưa từng đi dạy bao giờ. Đi dạy học trong khi chưa trải qua trường lớp thế này liệu có ổn không đây?
Hay là thôi gọi điện cho Cao Minh bảo thôi không dạy nữa tìm người khác đi?
Nhưng giờ anh đã đứng trước tòa giảng đường rồi, giờ học cũng sắp bắt đầu, không thể cứ thế mà bỏ về được.
Trần Minh Viễn đấu tranh tư tưởng một hồi, anh thở một hơi trấn an, quyết định bước vào trong lớp học.
Khi bước vào lớp, một loạt tiếng xì xào bắt đầu cất thoáng lên bên tai. Chung quy là đều khen anh rất đẹp trai, là giảng viên có một không hai trong trường, có thể nói là hiếm có khó tìm ở một số trường đại học hiện nay.
Nhưng nào có ai biết anh chỉ là người đến dạy thay đâu chứ?
Trần Minh Viễn đứng trên bục giảng, tuy hơi hồi hộp nhưng vì bản thân đang ở trên cương vị là giảng viên, không thể không nghiêm túc được.
Anh điều chỉnh lại giọng nói của mình, sau đó cầm mic lên tự giới thiệu bản thân.
Khi anh cất giọng, cả lớp cũng tự giác mà im lặng để nghe anh nói.
“Chào cả lớp, tôi là giáo viên dạy thay bộ môn tiếng Anh của các em.” Anh ngập ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Đáng ra giáo viên bộ môn của các em sẽ đến lớp dạy nhưng vì mới gặp tai nạn cách đây không lâu nên không thể đến đây được. Vậy nên từ giờ tôi sẽ là người dạy các em cho tới khi thầy ấy bình phục lại.”
“Tôi là Minh Viễn, các em có thể gọi tôi là thầy Viễn, cũng được.” Dứt lời anh cầm phấn viết lên bảng ghi họ tên đầy đủ của mình.
Trần - Minh - Viễn.
Xong rồi anh quay người nhìn xuống dưới lớp, loạt tiếng xì xào một lần nữa lại bắt đầu vang lên.
Giữa một rừng người thế này, Trần Minh Viễn không khỏi chú ý đến cô gái ngồi bàn đầu ở góc bên trong cùng phía bên phải.
Cô gái nọ có mái tóc bồng bềnh màu nâu, ngũ quan xinh đẹp lại vô cùng tươi sáng ấy, hiện giờ đang ngồi tám chuyện với cô bạn ngồi bên cạnh mình.
Chà, không biết từ khi nào anh lại để ý đến người ta nhỉ? Thế này có hơi vô duyên quá rồi đó.
Suốt một tiết học anh ôn hòa giảng dạy, trong lớp ai ai cũng im ắng để mà lắng nghe anh giảng bài. Cho tới khi kết thúc tiết đầu ai nấy cũng kêu nọ kêu kia, nói rằng cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ quá.
Trần Minh Viễn vẫn luôn chú ý vào cô gái nọ mà đến chính bản thân anh cũng không biết tại sao, vừa vặn thì thấy cô và cô gái bên cạnh cùng nhau đứng dậy đi ra ngoài. Đúng lúc cũng đi ngang qua chỗ anh nên anh không khỏi cúi đầu vờ như đang làm gì đó.
Thật kỳ lạ, sao anh cứ phải thậm thà thậm thụt như một kẻ biến thái vậy nhỉ?
Khi cô gái đó đi ngang qua, anh vô tình nghe được giọng của cô gái nọ cất lên.
“Này Mỹ Uyên, tao với mày ra ngoài cổng trường ăn vặt chút đi, tiện thể vận động một chút.”
Cô gái bên cạnh cũng đáp lại: “Được!”
Giọng nói cất lên truyền hết vào tai anh, Trần Minh Viễn đứng hình lại, có phải anh nghe nhầm rồi không?
Bảy tám phần anh cảm thấy vô cùng quen thuộc, giọng nói trong trẻo, dễ thương nhưng lại vô cùng thanh cao ấy. Lần đầu tiên nghe giọng của một cô gái tự tin lại kỳ lạ đến như vậy đã khiến anh để lại ấn tượng và nhớ nhung mãi.
Trần Minh Viễn nghi ngờ chính bản thân mình, có khi nào mình đã nghe nhầm rồi không?
Anh lắc đầu thở dài, chắc là nghe nhầm rồi, dù sao đã quá lâu rồi không còn nói chuyện với cô gái nhỏ đó nữa nên giờ nghe giọng thôi cũng tưởng là cô bé đó thật.
***
Khi vào tiết hai, anh vừa giảng dạy lại vừa chú ý đến cô gái nhỏ ngồi bàn đầu kia.
Cô ấy đầu cứ luôn gật gà gật gù, hình như là đang buồn ngủ lắm rồi.
Chẳng lẽ anh dạy nhàm chán đến thế sao?
Không hiểu sao anh nổi lên hứng thú muốn chọc ghẹo cô gái kia một chút, câu hỏi đã đưa ra đến miệng, lần này anh phải gọi cô lên trả lời đầu tiên mới được.
“Em kia, em đứng dậy trả lời câu hỏi của tôi.”
Trần Minh Viễn hướng ánh mắt của mình về phía cô gái nọ, khi bị gọi lên thì cô gái nhỏ không khỏi hoảng hốt mà đứng dậy.
Thậm chí còn cầu cứu cô bạn bên cạnh nữa chứ, đáng yêu thật.
Cứ ngỡ cô gái đó sẽ hỏi lại câu hỏi, ai ngờ cô ấy lại thẳng thắn thừa nhận: “Thầy, em xin lỗi vì đã mất tập trung ạ, mong thầy bỏ qua cho em.”
Bỏ qua cho em? Cô gái nhỏ đó thú vị thật đấy.
Chẳng hiểu sao Trần Minh Viễn nổi hứng muốn trêu chọc, anh thở hắt ra một hơi, nở ra một nụ cười thân thiện nói: “Không, em sẽ bị trừ điểm chuyên cần cho buổi học hôm nay vì ngủ gật trên lớp.”
Trần Minh Viễn nói với cô thế thôi nhưng trên thực tế anh không có ý định làm như vậy, mặc dù Cao Minh đã cho anh toàn quyền quản lý lớp trong thời gian anh ta nhập viện nhưng với một người không có chuyên môn như anh, anh chẳng nỡ làm thế chút nào.
Chỉ là với cô gái nhỏ này, giọng nói có phần nào đó rất giống với cô bé năm ấy mà anh đã từng nói chuyện, làm anh cảm thấy bồi hồi không ít.
Cho đến khi hết giờ học tất cả mọi người đều ào ào ra về, duy chỉ có Lê Uyển Đình và Mỹ Uyên ngồi lại nói chuyện.
Trần Minh Viễn đang bận thu dọn đồ đạc của mình, trong khi đang rút dây điện thì anh vô tình nghe được hai cô gái bàn đầu kia nói chuyện.
Mỹ Uyên vỗ vai an ủi: “Uyển Đình à, nể vì mày là bạn thân tao nên khuyên mày một câu, bây giờ mày ra năn nỉ ổng đi, làm mọi cách để ổng không trừ điểm chuyên cần của mày nữa.”
Lê Uyển Đình đang ỉu xìu không ngừng thì nghe thấy Mỹ Uyên nói vậy cứ ngỡ là đấng cứu thế, cô tươi rói nhìn Mỹ Uyên với ánh mắt tràn đầy hy vọng: “Vậy mày nghĩ xem tao nên làm gì để ổng không trừ điểm chuyên cần của tao?”
Mỹ Uyên là người đề xuất năn nỉ Trần Minh Viễn cho cô nghe nhưng cụ thể là nên làm gì thì cũng không biết, lúc này Mỹ Uyên chỉ đành lấy cớ chuồn lẹ ra ngoài. Cầm balo khoác lên vai, đứng dậy vội vàng nói: “Tao chợt nhớ ra có chuyện gấp cần phải đi ngay, gặp lại mày sau nhé!”
Ngay sau đó Mỹ Uyên lao ra ngoài như bay, Lê Uyển Đình căm phẫn nhìn cô bạn chạy đi ngay trước mắt, không nhịn được đập mạnh tay xuống bàn la lớn: “Đồ con nhỏ vô lương tâm! Bỏ mặc bạn bè! Thấy chết mà không cứu!”
Khi nỗi căm phẫn đã được giải tỏa thì trong tầm mắt của cô, người đàn ông trên bục giảng lúc này từ từ đứng dậy với dây sạc đang cầm trên tay. Khi ấy Lê Uyển Đình hóa đá trong vài giây.
Lúc này cô đã coi anh như là tên đại ác ma không hơn không kém, trong đầu liền nghĩ một loạt từ ngữ không nên nói ra như: đồ đáng ghét không có tình người, đồ không có lòng thương sinh viên, vân vân và mây mây…
Trần Minh Viễn nhìn cô một cái rồi lại nhìn xung quanh, khi không còn ai, trong đầu liền nghĩ ra ý định giở trò trêu chọc cô.
Anh cất giọng: “Giờ này em vẫn còn ở đây à? Tan học rồi còn chưa về nữa sao? Hay còn học thêm môn gì khác?”
Nhìn biểu hiện của cô gái nhỏ ba phần bối rối bảy phần như ba, anh không khỏi cảm thấy thú vị.
Vừa nãy đã dọa sẽ trừ điểm chuyên cần rồi, không biết cô gái nhỏ này sẽ phản ứng thế nào bây giờ nhỉ?
Thật không nằm ngoài dự kiến, Lê Uyển Đình chậm rãi đi tới chỗ anh, khẩn khiết cầu xin với vẻ mặt đáng thương. Cái miệng nhỏ xinh xinh bắt đầu nói ra những từ ngữ để nịnh hót đối phương.
“Thưa thầy, thầy là người đẹp trai nhất mà em từng gặp. Thầy vừa tài giỏi lại hết mình vì công việc như vậy, em không thể không ngưỡng mộ thầy!”
Nói ngon nói ngọt mà không chớp mắt, cô gái này quả thực là thú vị thật đấy.
Anh nhếch môi, khoanh đôi tay lại, hỏi: “Cho nên?”
Cô hơi cúi đầu xuống, có hơi rụt rè trả lời thành thật: “Thầy à, về điểm chuyên cần lúc này, thầy… thầy có thể đừng trừ đi được không ạ?”
Thật thú vị, anh đã đoán ra được cô gái nhỏ này đúng là cảm thấy không phục rồi mà.
Trần Minh Viễn lại gần hơn khiến cô có chút run run sợ sệt, vì thú vui trước mặt đây nên anh không nhịn được mà trêu chọc thêm: “Không, đừng mơ tôi sẽ không trừ điểm. Tác phong của tôi luôn là như vậy, chuyện nào ra chuyện đó, không có chuyện châm trước cho đâu.”
Cứ ngỡ là cô sẽ bỏ cuộc nhưng không, cô ấy còn sử dụng chiêu khổ nhục kế, khiến anh thực sự phải mở mang tầm mắt.
Cô quỳ xuống làm bộ làm điệu khóc lóc, cầu xin anh trong sự đau khổ: “Thầy ơi, suốt bốn năm qua em luôn học hành chăm chỉ, chưa bao giờ đi muộn lại luôn làm bài tập về nhà đầy đủ. Vừa nãy chỉ là chút lầm lỡ của em, do… do em thiếu ngủ nên mới bị như vậy. Nên là thưa thầy, làm ơn…”
Anh liếc mắt hướng về phía cửa, cũng may giờ này không có ai, không thì cũng không biết phải giải thích sao nữa.
Rồi sau đó anh lại nhìn cô, câu sau tuy không nói ra khỏi miệng nhưng Trần Minh Viễn biết rõ rằng cô vẫn đang muốn anh bỏ qua vụ ngủ gật trên lớp trong tiết vừa rồi.
Lại nhớ tới lúc nãy anh có nghe được cái tên “Uyển Đình” phát ra từ cô gái bên cạnh, mà trước đây cô bé nọ anh từng nói chuyện cũng có tên là Uyển Đình, trong vô thức anh cất giọng lên hỏi: “Em là Lê Uyển Đình đúng không?”
Cô ngẩn người ra, sau đó cũng vâng vâng dạ dạ ngay lập tức.
“Mà sao thầy biết tên của em vậy ạ?”
“Vừa nãy tôi nghe bạn của em gọi tên em, nên tôi biết.”
Thật ra là cái tên làm anh nhớ tới cô bé năm đó thôi.
Với giọng nói quen thuộc đang cất lên ngay trước mặt, anh đoán được từ bảy đến tám mươi phần trăm cô gái này chính là Lê Uyển Đình năm đó rồi.
Chỉ là anh cần xác nhận lại một chút, để cho chắc chắn hơn…
“Cho tôi số điện thoại của em đi, buổi tối tôi sẽ giao bài tập về nhà…”
***
Sau khi dạy học ở trường xong thì anh nhanh chóng quay lại công ty để giải quyết nốt công việc còn tồn đọng của mình.
Đến tối trở về nhà, Trần Minh Viễn nới lỏng cà vạt ra rồi tiến đến chỗ sofa ngồi xuống, anh vội mở di động lên sao chép số điện thoại mà hồi chiều xin được từ Lê Uyển Đình.
Anh chỉ muốn kiểm tra xem, cô gái đó có đúng là Lê Uyển Đình mà trước đây anh từng biết hay không.
Trước đây anh chỉ cho cô số di động của mình chứ không hỏi đến số di động của cô, nên không hề biết số của cô là bao nhiêu.
Khi dán lên Zalo nó đã trả về kết quả đúng như anh mong đợi.
Vẫn là tài khoản với hình đại diện hoạt hình ấy, anh mở ra, hiện lên hàng loạt tin nhắn cũ mà cả hai đã từng nhắn tin cho nhau cách đây nhiều năm về trước.
Lúc này khóe miệng anh không nhịn được mà cong lên cười.