Phòng bắn của căn cứ câu lạc bộ X, xung quanh đều là cửa sổ thủy tinh, ánh mặt trời nghiêng về phía tây, tràn vào căn phòng ấm áp.
Mấy hàng bia bắn phía trước, đã bị đánh cho sắp cùn bề mặt. Các đội viên mang kính bảo hộ, đang luyện tập bắn.
Nguyên Tu cầm khăn lông lau mồ hôi tóc mai, đi tới ghế cầm điện thoại lên.
Thời điểm cúi đầu nhìn tin ngắn, khóe miệng cong lên một nụ cười yếu ớt.
Nhâm Tường híp mắt lườm anh: "Cười thành cái bộ dạng đức hạnh chó chết, có mờ ám."
Cố Chiết Phong ba phát súng bắn trúng tâm bia, thờ ơ nói: "Gần đây anh ấy thường nhìn màn hình điện thoại cười, bủn xỉn."
A Hoành buông tiếng thở dài: "Thanh niên xấu xa."
Nguyên Tu mặc áo ba lỗ màu đen của mình vào, cầm điện thoại di động lên, rất nhanh soạn thảo tin nhắn.
***
Trong phòng ngủ.
Lục Mạn Mạn ngồi trước máy tính, lên diễn đàn của trường xem các yêu cầu đăng ký cho cuộc thi 《 Cuộc chiến sinh tử 》 mùa thu do trường tổ chức, điện thoại di động đặt cạnh bàn rung lên.
[Nguyên Tu 19: 15: 03: Rất quen thuộc với cô?]
Ách...
Nói về quen thuộc, cũng khá tốt, không giống loại quan hệ huynh đệ chí cốt giữa cô và Arco. Nhưng mà Lục Mạn Mạn cảm thấy Nguyên Tu rất tốt, có lòng cùng anh phát triển thành bạn tốt, cho nên cũng sẽ giống như Arco vậy, lúc có tin tức trao đổi, lôi một ít việc vặt vãnh ra trao đổi.
Mạo phạm sao?
Anh cũng quá trực tiếp đi.
Nhưng mà nhưng mà... Lục Mạn Mạn bấm vào Weibo, lướt xem trang chủ của Nguyên Tu, số lượng fans hâm mộ phía trên: 910 nghìn.
Dựa theo tiêu chuẩn hiện tại mà nói, anh coi như là tiểu thịt tươi lưu lượng đang hot, lại được fans hâm mộ xưng là người chồng quốc dân vòng thi đấu.
Cô bây giờ không phải là W, mà là một sinh viên đại học Trung Quốc bình thường muốn gia nhập thi đấu thể thao chuyên nghiệp.
Nhân khí không giống nhau, không thể làm bạn à! Như vậy mà gửi tin nhắn cho người chồng quốc dân, bị nghi là ôm bắp đùi, khó trách anh không nhắn lại.
Sau này cũng không được gửi tin nhắn cho anh ấy! Huyết giới!
Nguyên Tu 19: 20: 20: Ngủ cái đầu, heo?
Con lừa nhỏ cà nhắc 19: 24: 01: QAQ
Nguyên Tu 19: 24: 18: Fans hâm mộ của tôi cũng gọi tôi là anh.
Con lừa nhỏ cà nhắc 19: 30: 01: Hả?
Nguyên Tu 19: 30: 13: Theo đám đông gọi tiếng anh rất khó?
Con lừa nhỏ cà nhắc 19: 33: 23: Tôi phải...phải thích ứng một chút. QAQ
Nguyên Tu 19: 33: 30:...
Trước kia không để ý tới cô, bây nhắn tin vài giây liền đáp lại, đầu óc Lục Mạn Mạn nóng hổi, có chút không theo kịp tiết tấu.
Nguyên Tu lại để cho cô gọi anh à.
Cô cũng không phải là không mở miệng được, chính là cảm giác, là lạ, không nói ra được quái chỗ nào.
Cô tìm trên Baidu hội tiếp ứng của X, tìm được các loại hoạt động quay chụp hình chiến đội X tham dự. Trong hình, fans nữ điên cuồng giơ cao biểu ngữ tiếp ứng, cùng hô to: "Anh cố gắng lên! Anh cừ anh cừ! Anh ơi em yêu anh!"
Kỳ thật, cũng không có khó khăn như vậy.
Lục Mạn Mạn gãi đầu của mình thành ổ gà, gọi không được!
Hạ Thiên từ giữa đống bài thi ngẩng đầu lên, đến xem đầu ổ gà của cô, chậm rãi nói: "Cậu... tóc dầu."
"..."
Hạ Thiên tiếp tục nói: "Nếu như buổi tối hôm nay không muốn gội đầu, thì cũng đừng gãi.
"..."
Đau đầu, mặc kể.
***
Lục Mạn Mạn đã ghi lại địa chỉ email của người chịu trách nhiệm chính của hội sinh viên, sau khi điền vào mẫu đơn xong, nộp đơn đăng ký.
Thi đấu người thật của sinh viên mùa thu trước tiên tuyển chọn trong trường, chọn lựa đội viên ưu tú đại diện trường tham gia thi đấu tỉnh cùng thi đấu cả nước.
Thi đấu trong trường chia thành nhiều trận, thi đấu đơn, thi đấu hai người cùng thi đấu đoàn thể. Lục Mạn Mạn tạm thời còn không tìm được đồng đội, vì vậy báo là thi đấu đơn.
Bất kể đơn lẻ hay đoàn thể, quy định áp dụng là như nhau, mười tuyển thủ cùng sống đến cuối cùng mỗi trận ăn gà đều có thể thuận lợi tiến vào trận kế tiếp.
Mỗi một lần lên cấp, số người thi đấu dần dần giảm, danh sách tuyển thủ cuối cùng sẽ đại diên cho trường học tham gia thi đấu tỉnh cùng thi đấu cả nước.
Trận đấu mùa này do hội sinh viên B làm đội trưởng, bạn học đăng ký nhiều không kể xiết, nhưng mà đối với Lục Mạn Mạn mà nói, đánh ngã những tuyển thủ nghiệp dư này là chuyện dễ dàng.
Diễn đàn giải trí của trường.
《 Số đặc biệt: Một tuyển thủ hắc mã quá vượt trội, tay cầm M4 điên cuồng thu đầu người, số đầu người trước mắt tính ra đã hơn trăm! 》
《 Liên tục năm trận điên cuồng ăn gà; thành tích cao nhất! Trước đó chưa từng có! Được các sinh viên gọi đùa là cổ máy thu hoạch đầu người, M4 vua giết người! 》
《 Mẹ ơi, tôi trong trận đấu gặp được M4 trong truyền thuyết rồi! Lại là một em gái! 》
《 M4 thật sự là một em gái, đâm mù mắt chó tôi đi. 》
《 Tôi cũng gặp được M4, không dám hồi tưởng, thật là ác mộng. 》
...
Trong lúc trận đấu đang diễn ra, chuyên khu ăn gà của diễn đàn trường mỗi ngày đều có thể thấy rất nhiều bài viết, náo nhiệt ở trang đầu.
Tuyển thủ hắc mã M4 trong truyền thuyết trở thành tiêu điểm nóng trên diễn đàn trường, trong một lúc danh tiếng vô lượng. Bất kể là trong trường ngoài trường, cho dù là ở tiệm gà rán sau cổng trường, cũng có thể nghe được các bạn học bàn luận về cô.
"Wow M4 kia lợi hại quá, lần này đứng hạng nhất thi đơn, tăng gấp đôi về điểm và thứ hạng!"
"Tại gọi phải gọi cô ấy là M4?"
"Bởi vì lúc cô ấy thi đấu luôn dùng súng trường M4."
"Trước kia cũng không nghe nói qua nhân vật như thế, thật sự là hắc mã."
"Cái thi đấu người thật này nhân tài mới lớp lớp xuất hiện, dễ dàng một đêm thành danh nhất, không ngoài dự tính."
"Tôi thật là tò mò, nếu như cô ấy gặp Trần Cảnh Minh nhà vô địch chung kết năm ngoái, ai thắng ai thua."
"Năm ngoái Trần Cảnh Minh cũng là quán quân đơn, nhưng mà Trần Cảnh Minh đã gia nhập hội đoàn 《 Cuộc chiến sinh tử 》 thi đấu người thật của trường, trận đấu đôi lần này, sợ rằng không thấy anh ta và M4 tỷ thí."
"Thật là đáng tiếc."
...
Tiệm gà rán buôn bán hưng thịnh, người người nhốn nháo.
Trong không khí tràn ngập mùi dầu mỡ, bên tai có thể nghe được tiếng gà bỏ vào nồi rán.
Ba người phòng ký túc Lục Mạn Mạn ngồi bàn nhỏ cạnh cửa sổ, chia sẻ một túi gà chiên bơ nhỏ.
Trình Ngộ liếc Lục Mạn Mạn, không nhẹ không nặng "Mẹ" một tiếng.
"Ăn gà." Lục Mạn Mạn đẩy dĩa gà chiên bơ tới trước mặt Trình Ngộ, trong veo cười một tiếng.
"Qủa nhiên là đánh chuyên nghiệp, ra tay một cái liền biết, tiền thưởng lão tử thi đơn xem như là không có manh mối." Trình Ngộ dùng tăm chọc miếng gà, tiếng gà giòn vang, ăn nghiến răng nghiến lợi.
Lục Mạn Mạn không thèm để ý chút nào nói: "Tiền thưởng tôi có thể cho cậu, không có sao."
"Ngàn vạn lần đừng." Trình Ngộ vội vàng nói: "Các nhà hiền triết không uống nước của những tên trộm, người liêm khiết không nhận được, tiền thưởng là cậu đánh lấy được, cho tôi xem là gì chứ."
"Cái này có thể." Trình Ngộ thở dài nói: "An ủi tâm hồn bị thương của chị."
Nhưng mà cô ấy quay lại nói: "Trước kia không nhìn ra cậu lại lợi hại như vậy, một M4 càn quét nghìn quân, tôi thấy Trần Cảnh Minh không nhất định là đối thủ cậu."
"Trần Cảnh Minh là ai?"
Trình Ngộ giải thích: "Quán quân thi đấu người thật cấp tỉnh mùa xuân năm ngoái, bây giờ là tuyển thủ hạt giống hội đoàn thi đấu 《 Cuộc chiến sinh tử 》 của trường, nghe nói nhiều câu lạc bộ chuyên nghiệp cảm thấy hứng thú với anh ta."
"Nhưng mà anh ta vẫn không gia nhập đội chuyên nghiệp, có thể là chờ giá cao, muốn đánh nhiều thành tích, đề cao giá trị tiền lương con người. Lần này biểu hiện của anh ta ở thi đấu đôi cũng rất tốt, có thể cầm giải nhất vào thi đấu cấp tỉnh thậm chí thi đấu cả nước."
Lục Mạn Mạn nói: "Vậy không tệ lắm."
Trình Ngộ rất có lòng tin nói: "Chỉ hai tuần lễ số đầu người Mạn Mạn cậu thu được tính ra đã vượt qua chiến tính năm ngoái của Trần Cảnh Minh, cho dù gặp anh ta, tôi cảm thấy cậu cũng không nhất định kém hơn anh ta."
Lục Mạn Mạn khẽ mỉm cười, không nói gì.
Trần Cảnh Minh loại nghiệp dư trình độ quán quân cấp tỉnh, cô hoàn toàn không bỏ vào trong mắt.
Năm phút sau, Hạ Thiên bưng gà chiên bột tới, gò má đỏ ửng.
"Mặt cậu sao đỏ như vậy?"
"Tôi...không có sao."
Lục Mạn Mạn nhìn qua cửa xếp hàng gà rán, nhìn một cái liền thấy một người giá trị nhan sắc rất cao, một tiểu ca mặc áo sơ mi trắng đẹp trai, sau lưng vác hộp đàn ghi ta.
Nhìn chằm chằm điện thoại, đợi gà rán.
Ánh mắt Hạ Thiên lóe lên bất định, đỏ mặt đến độ muốn nhỏ máu.
"Ôi, hóa ra cục cưng bé nhỏ của chúng ta thích loại con trai lãng tử này." Trình Ngộ ý vị sâu xa cười rộ lên.
"Không có không có!" Hạ Thiên cuống quít giải thích: "Mới vừa rồi không cẩn thận té, anh ấy đỡ tôi một cái."
"Đỡ một cái, liền động tâm, ách."
Hạ Thiên xấu hổ tím mặt: "Không có! Thật không có!"
"Xấu hổ cái gì, cái này rất bình thường mà, lãng tử ghi ta kia cũng thật đẹp trai."
Lục Mạn Mạn "Oh" một tiếng: "Gà rán của anh ta ngon lắm."
Qủa nhiên, nhân viên phục vụ gọi số của anh ta, thuần thục đưa túi gà rán cho anh ta: "Hoan nghênh lần sau ghé đến."
"Phải đi rồi." Lục Mạn Mạn kéo dài giọng điệu: "Biển người mênh mông, đi cũng không biết khi nào có thể thấy lại."
Hạ Thiên có chút sốt ruột, thế nhưng cô lại không biết nên làm cái gì, chỉ có thể cúi đầu nói: "Không, không liên quan, đi thì đi đi, tôi... chính là..."
"Chính là vô tình vừa gặp đã yêu." Trình Ngộ bất đắc dĩ nói: "Nhìn bộ dạng kinh sợ của cậu, vẫn phải là tiểu tỷ tỷ đây đích thân ra tay."
"A, cậu muốn làm gì!"
Hạ Thiên đưa tay kéo vạt áo cô ấy lại, mà Trình Ngộ đã đi tới chỗ người đẹp trai lưng vác đàn ghi ta kia.
Cô ấy quen thuộc cùng anh ta trò chuyện, còn luôn nhìn về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên vội vàng vùi mặt lên bàn, tình thần sụp đổ: "A a a!"
Lục Mạn Mạn ngậm ống chút chai coca, cắn ra từng dấu răng: "Oh! Trao đổi WeChat rồi."
Hạ Thiên đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy trai đẹp mang ghita bật mã QR WeChat, mà Trình Ngộ dùng điện thoại chụp hình để lấy mã QR.
Anh đẹp trai quay đầu lần nữa, vừa vặn đụng ánh mặt sợ hãi hoảng hốt của Hạ Thiên.
Anh khẽ mỉm cười với cô ấy, như ánh chiều ngày xuân làm tan chảy tuyết, ngay cả Lục Mạn Mạn cũng không tránh khỏi tim run rẩy.
Thật ấm áp.
Lại nhìn Hạ Thiên, cả người cô ấy đã hồn lìa khỏi xác, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng không cách nào hình dung nổi sắc mặt cô ấy lúc này, cô ấy thở hổn hển, giống như một con trâu đực động dục, bất cứ lúc nào cũng có thể ngửa mặt lên trời gào khóc.
Anh đẹp trai xách túi gà rán, lưng vác đàn ghi ra đi ra tiệm.
Ánh mắt của Hạ Thiên cũng không còn cách nào rút khỏi lưng anh ta, cho đến khi Trình Ngộ đập mã QR WeChat tới trước mặt Hạ Thiên: "O, thêm vào."
Hạ Thiên cầm điện thoại của Trình Ngộ, nhìn vào mã QR ở trên, hình đại diện ở giữa mã QR, là một cây guitar điện dưới bầu trời xanh.
Tâm hồn cô tiếp tục trên mây, lẩm bẩm nói: "Tôi thực sự cho tới bây giờ... chưa từng làm chuyện kích thích như vậy."
Lục Mạn Mạn đâm chọc: "Việc kích thích là Trình Ngộ người ta làm, cậu ngồi ở chỗ này mò mẫm thôi."
Hạ Thiên vội vàng hỏi Trình Ngộ: "Cậu nói như thế nào? Có nói tôi không?"
"Yên tâm." Trình Ngộ cong cong mày: "Tôi nói với anh ta, là vị tiểu tỷ tỷ đeo kính bên này hỏi WeChat, tiểu tỷ tỷ đặc biệt ôn nhu, mọi thứ đều tốt."
Tiểu tỷ tỷ đeo kính mắt vội vàng lấy điện thoại ra, dùng kính phản chiến khuôn mặt mình, giọng mất mác: "Hôm nay bọng mắt tôi thật là nặng."
Lục Mạn Mạn ợ một tiếng: "Mỗi ngày thức đêm một hai giờ chiến đấu học bá chó, bọng mắt vì cậu vinh quang."
"Đúng rồi đủng rồi!" Hạ Thiên vội vàng hỏi Trình Ngộ: "Cậu nói thành tích của tôi với anh ấy sao? Mỗi môn 65, cấp sáu 600, thi vào trường cao đẳng khoa lý làm trạng nguyện, còn có còn có..."
Trình Ngộ cắt ngang cô: "Vinh dự như vậy, vẫn là chính cậu đi nói đi --."
***
Ban đêm.
[Con lừa nhỏ cà nhắc: Này!]
Thời điểm WeChat nhảy thông báo tin nhắn, Nguyên Tu đang cùng đồng đội hợp tổ chơi trò chơi điện thoại.
A Hoành: "A a đội trưởng bị tôi đánh trúng rồi, mau tới cứu tôi!"
"Tôi gửi tin nhắn." Nguyên Tu rời khỏi trò chơi, soạn tin gửi đi --
"Kêu loạn cái gì."
Lần nữa tiến vào trò chơi, Nguyên Tu chạy đến trước người A Hoành bị đánh hung dữ, ngồi xổm xuống giúp đỡ.
[Con lừa nhỏ cà nhắc: Ngày kia chung kết thi đấu hạng đơn, lại có chút khẩn trương.]
A Hoành: "A đội trưởng cậu sao lại dừng lại nữa!"
Nguyên Tu: "Trả lời tin nhắn, tới cứu cậu ngay."
A Hoành:...
A Hoành: "Cậu không cần tới, quân địch đã dùng nắp nồi đập chết tôi rồi."
Nguyên Tu: "Ồ, vậy thì thật là tốt."
A Hoành: "Thuận tay cũng đập chết cậu rồi."
Nguyên Tu bên cạnh trả lời tin nhắn, hô một tiếng với Cố Chiết Phong ngồi ghế salon đối diện: "Thiếu niên khăn quàng đỏ, tới báo thù cho anh."
***
Lục Mạn Mạn bắt chéo chân ngồi ở giường trên, chân đung đưa, cùng Nguyên Tu nhắn tin.
Tại giường dưới, hiện tượng lạ khó gặp là: Hạ Thiên lại không học, mà là giống như con khỉ, ngồi xổm trên ghế của mình, cầm trong tay một tờ giấy A4.
Ngẩn người.
Trình Ngộ bưng chậu nước rửa mặt đi vào phòng ngủ: "Hạ Thiên, cầm cái gì trong tay."
Hạ Thiên vẫn còn như đi vào cõi thần tiên.
Lục Mạn Mạn thờ ơ nói: "Cậu ấy đem in mã QR của người ta ra, chuẩn bị dùng nó làm tấm áp phích trên đầu giường, mỗi ngày trước khi đi ngủ quỳ lạy ba trụ cột."
Trình Ngộ không nói: "...Cho nên rốt cuộc cậu có thêm anh ta hay không?"
Hạ Thiên vùi mặt lên tờ giấy A4, gào khóc hai tiếng.
Lục Mạn Mạn tiếp tục bổ sung: "Tôi đánh cược 5 mao tiền, cô ấy không có tà tâm gan chó."
"Phục cậu." Tròng mắt Trình Ngộ khẽ đảo: "Đưa điện thoại cho chị."
Hạ Thiên vô cùng tự giác lướt vào WeChat, sau khi đưa điện thoại cho Trình Ngộ, lại đem tờ giấy A4 giơ cao quá đỉnh đầu.
Nháy nháy mắt, ủy khuất nhỏ yếu lại không được giúp.
Trình Ngộ vừa bực mình vừa buồn cười, dùng WeChat Hạ Thiên quét mã QR trai đẹp, sau đó soạn thảo tin nhắn gửi đi --
"Em tên là Hạ Thiên, chào anh nha. -▽- "
Hạ Thiên mặt đỏ bừng, cả người mò mẫm kích động: "A a, má ơi! Má ơi má ơi! Cậu gửi cái gì nha?"
"Nói chào anh."
Lục Mạn Mạn tò mò: "Cái này gọi anh rồi hả?"
Trình Ngộ ngẩng đầu: "Biết cái gì, nghe một cô gái có cảm tình gọi mình anh, là nam sinh thật thì sẽ cao hứng."
Lục Mạn Mạn:????????
Cô theo bản năng cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại, kéo lên lịch sử cuộc nói chuyện với Nguyên Tu.
"Fans hâm mộ cũng gọi tôi là anh."
"Theo đám đông gọi tiếng anh rất khó?"
Lục Mạn Mạn:...
Đôi lời tâm tình của editor: Khổ quá, kêu một tiếng anh cho người ta thỏa lòng mát dạ, còn chúng tôi quắn quéo cái nào =))) Chị lầy quá, tui mà gặp được Nguyên Tu thì không như chị đâu.