Ngay tại lúc Lục Mạn Mạn và Kiều Tinh Dã gươm súng sẵn sàng, Judy đi tới tham gia náo nhiệt, đồng phục kiểu nữ phác họa dáng người mảnh mai thướt tha của cô ta.
Cô ta cao hơn Lục Mạn Mạn cả một cái đầu, khí thế khinh người.
Judy nhìn đội viên X bên cạnh, cười nói: "W, hóa ra trên mạng nói đều là thật, cô đã tự nguyện sa ngã gia nhập X à."
Lục Mạn Mạn không có thừa nhận cũng không có chối, dù sao đội trưởng người ta ở đây, nếu là thừa nhận, vậy thì thật không biết xấu hổ.
Kiều Tinh Dã nói: "Mạn Mạn, chuyện gia nhập đội X, anh vẫn hy vọng em có thể thận trọng cân nhắc."
Dù sao Lục Mạn Mạn cũng là bạn gái đã yêu anh một năm, lại là đồng đội kề vai tác chiến, cho dù mâu thuẫn náo loạn, thì tình cảm vẫn còn.
Lục Mạn Mạn nói: "Tôi không cần cân nhắc cái gì."
Judy nhướng mày nhìn phía Lục Mạn Mạn: "Nếu đã đến bước đường cùng muốn gia nhập loại chiến đội X này, thì tôi sẽ nói một chút với Daniel, cô có thể tới Queen chúng tôi làm thành viên dự bị."
Dự bị.
Tay Lục Mạn Mạn không nhịn được run run.
Nữ thần mỉm cười W lại lưu lạc tới làm dự bị cho Queen, thật thua thiệt mà!
Lúc này ngay cả Nguyên Tu cũng nghe không nổi nữa, anh khẽ nói với A Hoành: "Cô gái này, rất phách lối."
A Hoành nói: "Judy, đã từng là thành viên tiền đội cho Đội Sư Hổ, cận chiến rất mạnh, biểu hiện trong những trận đấu mấy năm này xuất chúng, sau khi W giải ngũ, cô ta bị Queen đào góc tường."
Nguyên Tu nhướng mày, hóa ra là ngồi không hưởng lộc, khó trách cây ngay không sợ chết như vậy.
Lục Mạn Mạn mím môi thật chặc: "Tôi tuyệt đối sẽ không tới Queen các người làm cái gì mà dự bị."
Judy cười nhạt: "Thử hỏi cô còn có lựa chọn sao?"
Lục Mạn Mạn cắn chặc môi dưới, cúi đầu không nói.
Nguyên Tu lại đột nhiên mở miệng, cất cao giọng nói: "Cô ấy đương nhiên là có lựa chọn."
A Hoành kích động nói: "Ôi ôi, đội trưởng cuối cùng không nhịn được."
Anh bình tĩnh nói với cô: "Ở Trung Quốc chúng tôi, có câu thành ngữ, gọi là nằm gai nếm mật [1]."
[1] Nằm gai nếm mật (卧薪尝胆): chịu đựng mọi gian truân vất vả. (Do tích: Câu Tiễn vua nước Việt, thời Xuân thu chiến quốc, sau khi bại trận bị nước Ngô bắt làm tù binh, chịu mọi nỗi khổ nhục. Sau đó, được Phù Sai vua nước Ngô thả về, Câu Tiễn quyết chí tìm cơ hội báo thù. Ông ra sức rèn binh và nằm ngủ trên đống củi khô, nếm mật đắng, xa rời món ngon để không quên mối thù sâu sắc của mình. Cuối cùng đánh bại nước Ngô, rửa được mối thù năm xưa)
Lục Mạn Mạn cắn răng nghiến lợi hỏi: "Có ý gì."
"Có chí ắt làm nên, đập nồi dìm thuyền [2], một trăm hai mươi hai triều đại nhà Chu đóng lại đến triều nhà Tần, người vất vả trời không phụ, nằm gai nếm mật, vượt qua ba ngàn giáp có thể nuốt Ngô."
[2] Đập nồi dìm thuyền (破釜沉舟): quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)
Nguyên Tu nói với Lục Mạn Mạn: "Ở Trung Quốc, mọi người ở độ tuổi của cô, đều biết thuộc những lời này."
Lục Mạn Mạn lắc đầu: "Không hiểu, nhưng mà rất gieo vần rất êm tai."
Nguyên Tu giải thích với cô: "Đại khái ý chính là quân tử báo thù mười năm chưa muộn."
Lục Mạn Mạn: "Cái này tôi biết, Louis đã nói qua với tôi, Đông Sơn tái khởi."
Nguyên Tu: "Một ý."
Bây giờ bọn họ nói tiếng Trung, Lục Mạn Mạn tuy nói không trôi chảy, nhưng mà tốt xấu cũng không có nói sai, mà Judy và Kiều Tinh Dã một câu cũng không hiểu.
Nguyên Tu nói: "Cô bây giờ chân bị thương chưa lành, tới X chúng tôi làm dự bị, tương lai nói không chừng có cơ hội phản công, ít nhất so với ở lại Queen mỗi ngày bị người giẫm đạp bị người cưỡi [3] còn tốt hơn."
A Hoành: Bị người cưỡi cái quỷ gì!
Nhâm Tường: Cậu ta nói đúng là bị người bắt nạt [3] chứ?
[3] Từ mà Nguyên Tu nói là Cưỡi - 骑 [qí], nhưng dùng đúng phải là Bắt nạt - 欺[qī].
A Hoành:...
Nhâm Tường ôm đầu: "Tôi đạp ngựa thế nào lại có cảm giác đội trưởng nói chuyện này rất nghiêm túc với Nữ thần W! Dự bị cái gì, nếu fans W biết được, còn không dẫn xe tăng giẫm san phẳng căn cứ X chúng ta!"
Lục Mạn Mạn cúi đầu, suy nghĩ rất lâu, khóe mắt cong lên mỉm cười: "Anh cùng bọn họ không giống nhau, bọn họ là vì giễu cợt tôi, nhưng anh là người thật lòng thành ý mời tôi, cho nên, cám ơn!"
Cô khom lưng trịnh trọng với Nguyên Tu.
"Nhưng mà, không có cách nào đáp ứng."
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Tu, chân thành nói: "Có thể còn chưa cam tâm đi, trên vai tôi có một phần gánh nặng, gánh vác mong đợi của người hâm mộ, bọn họ sẽ không chấp nhận W đi làm thành viên dự bị cho bất kỳ đội ngũ nào, cho nên, xin khước từ thiện chí của anh."
Nguyên Tu cười một tiếng: "Trong dự liệu, nhưng mà nói lời tạm biệt kiêu ngạo như vậy, chúng tôi chỉ có thể kỳ vọng, ngày đó trong tương lai ý nghĩ của cô thay đổi."
Lục Mạn Mạn nói: "Không có ngày hôm đó."
Nguyên Tu nói: "Mọi người đều thay đổi."
Lục Mạn Mạn khẽ mỉm cười.
"Nhưng W sẽ không."
Lục Mạn Mạn lại tiếp tục bổ sung: "Hơn nữa, chờ lát nữa vào thi đấu, tôi sẽ một lần nữa đánh bể đầu anh."
Nguyên Tu cười ha ha một tiếng.
Lúc này, tín hiệu vào sân cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người, các thành viên chia nhau ngồi mấy xe, lục tục vào viên khu.
Trò chơi thi đấu《 Cuộc chiến sinh tử 》 người thật tương tự với thi đấu CS người thật đã xuất hiện rất sớm, chỉ có điều quy tắc tiếp tục sử dụng chính là quy tắc trò chơi 《PUBG》, tức trăm người đại chiến, trong quá trình thi đấu không ngừng giết người, không phải đồng đội đều phải chết.
Phạm vị hoạt động của người chơi, sẽ tùy vào thời gian mà chuyển dời giảm bớt đi, cuối cùng trong vị trí xác định năm mét, nhất định giết, một người hoặc một đội còn lại, sẽ giành được chiến thắng cuối cùng.
Người chơi liên tục phải lấy được vũ khí, đạn dược, thức ăn nước uống còn có cả dụng cụ chữa bệnh.
Dĩ nhiên ở trong loại cuộc thi người thật trong rừng cây này, sẽ không xuất hiện tình huống bị thương thực sự, màu của đạn phấn mà trúng vào người, bắn trúng bốn phát coi như bị loại.
Judy và Kiều Tinh Dã bọn họ ngồi cùng chiếc xe tiến vào rừng cây, mà Lục Mạn Mạn cùng chiến đội X trên cùng chiếc xe.
Thời điểm lên xe, Judy ở xa xa còn giơ động tác tay cầm súng bắt chết với Lục Mạn Mạn.
Tương đối khiêu khích.
Mà Lục Mạn Mạn khẽ mỉm cười, không để ý tới.
Chiếc xe là một chiếc mui trần ở ghế sau, các thành viên mấy đội ngồi ở vị trí phía sau, Lục Mạn Mạn ngồi bên cạnh Nguyên Tu.
Chỗ ngồi là một hàng ngang, đã có rất nhiều người, chen chúc nhốn nháo.
Lục Mạn Mạn ngồi bên cạnh Nguyên Tu, bắp đùi kề sát anh.
Mặc dù cách lớp vải quần áo mỏng, vẫn có thể cảm giác nhiệt độ nóng hổi từ người anh truyền tới.
Không biết tại sao, Lục Mạn Mạn có chút hoảng hốt, cảm giác rất không bình tĩnh.
Nhất định là bởi vì duyên cớ thi đấu, sự khẩn trương và phấn khởi nhỏ giúp phát huy thi đấu.
Cô theo bản năng dịch chuyển sang bên cạnh một chút.
Người anh em da đen ngồi ở bên kia Lục Mạn Mạn nói: "Hey, cô ép tôi."
Lục Mạn Mạn: "Xin lỗi."
Mấy phút sau, người anh em da đen đó đổi sang ngồi vị trí bên kia, nhưng mà rất nhanh lại có một huynh đệ người da trắng mập mạp tới ngồi.
Người huynh đệ da trắng vừa đặt mông liền chiếm toàn bộ vị trí, Lục Mạn Mạn bị ép đến bên người Nguyên Tu, kề sát anh hơn.
A, sao lại cảm thấy nóng như vậy.
A Hoành ngồi ở phía đối diện, điều chỉnh thử máy quay phim đầu dò mini, loại máy quay phim đầu dò không dây này phát sóng trực tiếp, người xem có thể dùng chế độ xem trực tiếp của trò chơi thông qua nền tảng phát sóng trực tiếp.
A Hoành nói: "Cái đèn này hình như không có sáng."
Nhâm Tường nhận lấy đầu dò mini của cậu ta: "Giúp cậu xem một chút, công tắc đâu."
"Nơi này, đèn không sáng, chẳng lẽ là hỏng rồi."
"Không thể."
Lục Mạn Mạn kéo kéo cổ áo, cảm giác thật sự có chút nóng. Cô tỉnh bơ dịch chuyển ra bên ngoài, chỉ dùng một chút phần mông ngồi sát mép ghế, hết sức cố gắng cách Nguyên Tu xa xa một chút.
Người con trai này, cơ thể quá nóng đi, cảm giác giống như một lò sưởi.
Nguyên Tu nói: "Hôm nay hơi nóng."
Lục Mạn Mạn ho nhẹ một tiếng: "Đúng vậy."
Nguyên Tu cúi đầu nhìn cô một cái: "Thật là thơm."
Lục Mạn Mạn không hiểu: "Cái gì thơm?"
Nguyên Tu nói: "Cô đó."
Lục Mạn Mạn trợn to hai mắt, mặt đỏ lên.
A Hoành dùng ánh mắt chỉ chỉ Nguyên Tu và Lục Mạn Mạn đối diện, nói với Nhâm Tường: "Tôi sao lại có cảm giác, Nguyên đội giống như trêu ghẹo em gái?"
Nhâm Tường nói: "Dù sao cách Nguyên đội nội trong hai mét, chỉ cần là phụ nữ, không thể không đỏ mặt tim đập mạnh."
A Hoành nói: "Nói đùa, cô ấy là W! Nữ thần mỉm cười, cậu đem người ta nói thành cùng dạng với fans hâm mộ."
Nhâm Tường một bên điều chỉnh thử thiết bị quay phim, một bên bình tĩnh nói: "Không nói đùa, em gái hâm mộ đều gọi Nguyên đội là "Máy thu hoạch trái tim thiếu nữ", không phải là gọi không."
Lúc hai người đang nói chuyện phiếm, Lục Mạn Mạn đã đứng lên, ngắm nhìn bốn phía, cân nhắc phải xuống xe ở chỗ này.
Nguyên Tu ngẩng đầu nhìn cô: "Không đến thành chính sao?"
"Tôi chỉ có một mình, thích hợp đi lâm khu, đánh một chút dã." Lời nói của Lục Mạn Mạn có chút không rõ ràng, cô hét lên với tài xế: "Sư phó, phiền lòng dừng xe ở chỗ này."
Dừng xe ngay lập tức khiến cho thân xe tròng trành một chút, cơ thể Lục Mạn Mạn không đứng vững, sau đó lảo đảo, Nguyên Tư trước mặt lanh tay lẹ mắt, kéo mạnh cô đang ở bên cạnh một cái, hai chân Lục Mạn tiếp theo quỳ xuống trước.
Lúc này, đèn máy quay phim mini trong tay A Hoành đối diện cuối cùng cũng sáng.
Trước máy vi tính, fans hâm mộ trong nước chứng kiến hình ảnh thứ nhất, là Nguyên Tu ngồi tại chỗ, mà Nữ thần mỉm cười W quỳ thẳng đờ xuống trước mặt anh, mặt chôn thật sâu vào đũng quần anh.
Hai người một quỳ một ngồi, tư thế quỷ dị.
Mưa đạn thứ nhất, yếu ớt bay qua trước màn hình.
[????????]
Vô số mưa đạn dấu hỏi bá chiếm che đậy, giữa mưa đạn ùn ùn kéo đến, xen lẫn một cái:
[Ăn gà rồi?]
Ngay sau đó, khắp chốn vui mừng.
[Người dân Quảng Đông phát tới điện mừng]
[Người dân Sơn Tây phát tới điện mừng]
[Xã Tân Hoa phát tới điện mừng]
[Trường ẩm thực phương Tây mới phát tới điện mừng]
[Bệnh viện nhân dân hàng đầu chuyên khoa tuyến tiền liệt phát tới điện mừng]
...
Nhâm Tường cầm máy quay phim hướng phía đối diện, ngẩng đầu lên ngây ngẩn nhìn Lục Mạn Mạn quỳ xuống trước người đội trưởng nhà mình, làm một khẩu hình miệng: "Tôi đi..."
A Hoành hoàn toàn ngu ngốc, mọi người trên xe ngu ngốc.
Lục Mạn Mạn còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, cô theo bản năng hít thở sâu.
Đúng vậy, hô hấp.
Nguyên Tu:...
Sau đó cô "ô ô" một tiếng: "Thật là cứng."
Sàn thật cứng, đầu gối đau, khẳng định đã cọ sát trầy da.
Nhâm Tường nhìn thiết bị thu âm của A Hoành một chút, đúng vậy, công tắc điện...phơi bày tiết lộ tình huống.
Mưa đạn trên phát sóng trực tiếp:
[Thật là cứng...]
[Cứng...]
[Cứng...]
[Mẹ hỏi tôi tại sao quỳ xuống bàn phím.]
[Ba hỏi tôi tại sao lệ rơi đầy mặt.]
[Máy tính ngất, mở lại...]
[Nam thần của tôi thất thân bây giờ tôi chỉ muốn đi chết đi chết.]
[Nữ thần tôi mất phẩm chất, tôi phải đi ăn gà bình tĩnh một chút.]
[Gà có lỗi gì mà cậu muốn đối với nó như vậy QAQ!]
Nguyên Tu nhắm mắt lại, không đành lòng thấy một màn thảm thiết như vậy.
Lục Mạn Mạn giống như con gà bị anh xốc lên, vẫn không thể kịp phản ứng. Tại sao người trên xe đều giống như ăn bánh Oreo màu phân trợn mắt há mồm vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Oa, trong vòng một đêm thật là nhiều tiểu tiên nữ mới...
Hoan nghênh mọi người...
Đôi lời tâm tình của editor: Lần đầu tiên gặp nhau đã khó đỡ rồi, lần này thêm cái cảnh này được phát trực tiếp toàn thế giới nữa. Tui lạy =))) Số anh chị khổ quá =)))