Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 60: Không chạy



Chuyển ngữ: Puny

Tối hôm qua có một trận mưa đêm rơi xuống, không khí núi rừng sau cơn mưa mát mẻ dễ chịu.

Lúc rạng sáng, trời còn mờ tối, các đội viên được mấy chiếc xe tải lớn chở đi, lục tục tiến vào núi rừng.

Địa điểm mỗi một người được đưa đi là không giống nhau, thành viên chiến đội nhất định phải tập hợp xong mới có thể triển khai hành động, như vậy mục đích của sự sắp xếp này là vì khảo nghiệm năng lực cá nhân của từng đội viên, tránh cho một vài đội viên đi theo đội mạnh thừa nước đục thả câu.

Lục Mạn Mạn bị đưa lên chỗ khe hẹp vùng núi, loáng thoáng có thể nghe ở sâu trong rừng tiếng nước chảy róc rách xa xa.

Việc cấp bách là tìm được vũ khí có thể phòng thân.

Thời điểm mỗi người bị đưa vào rừng, ngoại trừ đồng hồ đeo tay cùng điện thoại di động kết nối với bên ngoài để xin viện trợ, bất kỳ vật phẩm gì cũng không thể mang theo, mà ngay cả nước cùng thức ăn, cũng chỉ có thể tìm được trong rừng.

Lục Mạn Mạn đi dọc theo khe hẹp dòng suối nhỏ một đường đi lên, dọc đường đi qua một phòng nhỏ đổ hoang tiếp tế, nhặt được một cái túi đeo lưng, hai chai nước suối cùng mấy miếng bánh bích quy nhỏ, đồng thời còn nhặt được một khẩu súng lục P6, mười phát đạn.

Trang bị vô cùng "nghèo khó", nhưng mà có còn hơn không.

Trước kia thương lượng chiến lược, Lục Mạn Mạn đã đánh dấu một địa điểm ở hẻm núi cao, để cho thành viên chiến đội sau khi xuống xe, đều đến chỗ cao tập hợp.

Dọc đường đi Lục Mạn Mạn để lại ký hiệu chiến đội ước định, lúc cô đến địa điểm ước định, phát hiện Hứa Thành đã chờ rất lâu.

Anh ta ngồi trên một cành cây già, hai chân thon dài đung đưa lơ lửng giữa không trung giống như đu xích đu, vô cùng buồn chán chờ Lục Mạn Mạn.

Anh ta mặc áo khoác quân đội màu xanh, bên trong là áo ba lỗ bò sát người màu đen.

Thấy Lục Mạn Mạn, anh ta huýt sáo một cái, véo von du dương.

Lục Mạn Mạn chạy hai ba bước tới: "Anh thật nhanh."

"Trùng hợp rơi xuống khu vực bên cạnh, cho nên khá nhanh." Giọng Hứa Thành trong trẻo lại nhẹ nhàng.

"Ngồi."

"Được."

Lục Mạn Mạn nhảy lên một tảng đá lớn, mở túi ra lấy một cái ống dòm mới vừa nhặt được, bắt đầu quan sát tình huống xung quanh.

Hứa Thành nói: "Đã kiểm tra qua, xung quanh an toàn."

Lục Mạn Mạn ngắm nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói: "Vẫn không thể buông lỏng cảnh giác."

Việc cô nghiêm túc chặt chẻ cẩn thận bị Hứa Thành hiểu là lần đầu làm đội trưởng nên khẩn trương, anh nhảy xuống, nhặt balo của Lục Mạn Mạn lên tìm kiếm: "Đồ rất ít nha."

Lục Mạn Mạn thờ ơ đáp lời: "Chỉ thấy được một khu tiếp tế, không có nhiều thời gian nên không lục kỹ."

Cô nhìn về phía Hứa Thành: "Anh nhặt được vật tốt gì sao?"

Hứa Thành xách balo của mình: "Trừ hai chai nước, cái gì cũng không có."

Lục Mạn Mạn nhẹ than thở một tiếng, Hứa Thành lại ngoài ý muốn cảm thấy bộ dáng thất vọng này của cô, còn rất đáng yêu.

Khoảng mười giờ sáng, Lý Ngân Hách, An Ngạn chân trước chân sau chạy tới, lại đợi hai tiếng, nhưng vẫn không thấy bóng người của Trì Lục.

Hứa Thành nói: "Cô ấy xuống xe trước mặt tôi, mặc dù lúc ấy trời tối không thấy rõ đường, nhưng mà tôi cảm thấy có lẽ cách không xa, sau khi cô ấy xuống xe chừng mười phút, tôi liền xuống xe, không có lý do tìm lâu như vậy mà chưa tới."

Lý Ngân Hách không nhịn được nói: "Phụ nữ mà, tay chân vụng về, hơn phân nửa là bị giết chết rồi."

"Đồng hồ không có nhắc đội viên hy sinh, chứng minh cô ấy không có bị loại." Lục Mạn Mạn nhìn về phía Lý Ngân Hách, mặt không biểu cảm nói: "Đúng rồi, đừng quên cậu trước kia cũng đã bị phụ nữ giết chết."

Lý Ngân Hách cười lạnh một tiếng, ngượng ngùng không nói, lúc này An Ngạn nói: "Không thể đợi thêm nữa, nếu không người khác đều nhặt được súng tốt rồi, còn chúng ta hai tay trống trơn."

Lục Mạn Mạn suy nghĩ một chút, nhìn về phía Hứa Thành: "Cậu có thể nhớ lại vị trí cô ấy xuống hay không, chúng ta đi dọc theo đường tìm cô ấy."

Hứa Thành nghĩ ngợi chốc lát, nói: "Cảm giác phương hướng của tôi cũng không tệ lắm, hẳn không có vấn đề."

"Không phải chứ." An Ngạn khó tin: "Cái này còn tìm cái gì, một đứa con gái, không được bao lâu thì sẽ bị loại ra, việc cấp bách của chúng ta bây giờ là tìm thức ăn, trang bị vũ khí, sau đó thuận lợi cứu con tin."

Sắc mặt Lục Mạn Mạn lạnh xuống: "Ở trong chiến đội của tôi thì không có phân biệt giới tính, bất kể là Trì Lục hay là cậu, không tới, tôi đều sẽ đi tìm."

Cô sẽ không bỏ lại bất kỳ một người đồng đội nào.

"Vậy thì đi tìm đi, dù sao bây giờ thời gian còn sớm, nói không chừng dọc đường còn có thể gặp điểm tiếp tế." Hứa Thành nói: "Huống chi khu vực giam con tin cũng ở mảnh rừng này, địa điểm cụ thể không có ký hiệu, cho dù không tìm người, điểm giam con tin vẫn cũng chỉ có thể mò mẫm mà tìm, không bằng dọc đường đi tìm người."

Lời nói ra, có lý có cứ, chủ yếu là lời Hứa Thành nói ra, An Ngạn không tiện phản bác, địa vị của Hứa Thành ở trong vòng có thể so với Nguyên Tu, mọi người đều sẽ không bắt bẻ mặt mũi của anh ta.

Vì vậy dựa theo đường đi của Hứa Thành, đoàn người cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước.

Ánh mặt trời dần dần chếch chính diện, chiếu ngay đỉnh đầu, Lục Mạn Mạn đội mũ lưỡi trai quân đội màu xanh lên che nắng.

Trên đường tìm được hai điểm tiếp tế, phần thức ăn nước uống hôm nay bổ sung vậy đã đủ rồi, nhưng súng giả đạn dược vẫn còn ít, trước mắt cũng chỉ thu được hai khẩu súng lục, một khẩu công kích cùng một khẩu súng trường.

An Ngạn và Lý Ngân Hách đi ở cuối cùng, anh ta thấp giọng lầu bầu: "Thật không hiểu nổi, như thế nào lại bảo phụ nữ tới làm đội trưởng."

Thấy Lý Ngân Hách không nói lời nào, anh ta bừng tỉnh nhớ tới: "Huynh đệ, cô ấy và cậu là cùng một chiến đội à?"

"Không đúng, các cậu hẳn là cùng một câu lạc bộ."

"Cậu sao không nói lời nào chứ."

Lý Ngân Hách vẫn không lên tiếng như cũ, còn trợn tròn mắt.

"Nói chuyện cùng cậu ta, cậu phải dùng tiếng Anh Hàn Quốc chính cống." Lục Mạn Mạn đi phía trước đột nhiên mở miệng.

Sắc mặt An Ngạn ửng đỏ, thấp giọng phàn nàn: "Cmn, cái này cũng có thể nghe thấy! Lỗ tai chó sao!"

Lục Mạn Mạn: "Cậu có lẽ cần phải nhỏ tiếng một chút nữa."

An Ngạn hoàn toàn kinh ngạc, thính lực của cô thật tốt!

Bất thình lình, Lục Mạn Mạn làm động tác tay ngồi xuống với mọi người, tất cả mọi người đều là đội viên chuyên nghiệp nghiêm chỉnh huấn luyện, động tác nhanh nhẹn mà rúc vào trong bụi cỏ, chính mình ẩn núp.

Lúc chân đạp lên cành khô lá vụn, tiếng xột xoạt xột xoạt dần dần vang lên rõ ràng.

Hứa Thành nhìn về phía Lục Mạn Mạn, hai tay cô cầm súng, ánh mắt khóa chặc chỗ sâu trong rừng, chậm rãi xê dịch cánh tay, nhắm ngay mục tiêu.

Tiếng bước chân nhỏ nhẹ như vậy cô cũng có thể phát hiện, M4 này, cũng khá tốt.

Dần dần thấy rõ, người đối diện đi tới chính là Trì Lục.

Mọi người từ bụi cỏ đi ra, Trì Lục ngẩn người, ngay sau đó khôi phục bình tĩnh: "Là các người à."

An Ngạn nhìn qua rất khó chịu: "Tiểu thư, mọi người đều ở đây chờ cô, cô chạy đến nơi nào."

"Gọi ai là tiểu thư." Trì Lục rút súng từ phía sau ra, lạnh lùng nói: "Muốn chết sao."

"Ơ, cô người dự bị, còn muốn đánh nhau với tôi à."

"Không tin thì có thể thử một chút, dự bị đánh cậu răng rụng đầy đất như thường."

"Mở miệng còn rất lợi hại."

"Đừng ồn ào." Lục Mạn Mạn ngăn cản cuộc tranh chấp của hai người lại, hỏi Trì Lục: "Sao chậm như vậy."

"Tôi vừa rồi tìm ra điểm giam một con tin, dọc đường làm ký hiệu, cho nên trễ chút." Trì Lục thu súng, thờ ơ nói: "Nếu như các người không đến tìm tôi, con tin tôi sẽ tự mình mang đi cầm điểm tích lũy, không nghĩ tới các người vẫn đã tìm tới."

An Ngạn cười nhạt: "Rất cuồng mà, chỉ bằng một mình cô, còn muốn ăn gà?"

Trì Lục trợn mắt: "Ngẫm lại cũng không phạm pháp."

"Điểm giam con tin người trông chừng nhiều không?"

Trì Lục nói: "Sợ bị phát hiện, không có nhìn kỹ, nhiều huấn luyện viên trong coi, đều là vũ trang đầy đủ."

Lục Mạn Mạn lắc đầu một cái: "Lấy trang bị nghèo túng của chúng ta bây giờ, tiến đánh điểm giam không được, phải tiếp tục thu góp tiếp tế mới được."

Hứa Thành ngắm nhìn đường núi bốn phía, phát hiện địa hình hết sức có lợi: "Hoặc là mai phục ven đường, làm một trận lớn."

Lục Mạn Mạn biết, ý của Hứa Thành là ngồi ven đường đánh lén chiến đội khác, loại bọn họ, có thể trực tiếp lấy vật phẩm của bọn họ.

An Ngạn nói: "Không phải chứ, chỉ dựa vào mấy khẩu súng rác rưởi của chúng ta, tiến đánh một đội khác ư?"

Trì Lục cũng bày tỏ nghi ngờ, nhưng mà thần sắc Lục Mạn Mạn tựa hồ rất có lòng tin, mà Hứa Thành cũng rất muốn thăm dò mức độ của M4 một chút, trước kia tranh giải anh không có cơ hội so chiêu với cô, người khác truyền đi vô cùng kỳ diệu, chung quy không bằng tận mắt nhìn thấy.

Vì vậy mọi người ngồi xổm chờ ở bên đường chính, con đường này là được đánh dấu trên bản đồ dẫn ra đại lộ, hẳn sẽ có không ít chiến đội đi qua.

Không bao lâu, lỗ tai chó của Lục Mạn Mạn bén nhạy nghe được tiếng bước chân.

***

Tại một đầu dãy núi khác, chiến đội của Trình Ngộ đang ở trong một trận chiến đấu kịch liệt tổn thất một đội viên, nhưng mà cũng may trang bị của bọn họ bây giờ cũng giàu có, mà càng may mắn chính là, bọn họ tình cờ tìm ra được điểm giam giữ con tin.

Các huấn luyện viên ngụy trang thành tên du côn, nghiêm khắc canh giữ sườn núi tương tự như căn cứ động trú ẩn, con tin có lẽ còn chưa bị chiến đội khác mang đi.

Phải biết hai mươi mấy chiến đội cùng nhau tranh đoạt tám người con tin số lượng không nhiều, mà điểm giam con tin cũng sẽ không được đánh dấu trên bản đồ, có thể là mèo mù vớ được cá rán, coi như gặp may.

Trong bụi cỏ, Nhâm Tường nhìn hai đồng chí huấn luyện viên vô cùng buồn chán, nói với A Hoành: "Hoành ca, cậu nên biểu diễn."

A Hoành không hiểu: "Làm gì."

"Đi qua dẫn bọn họ ra."

"Vì cái lông gì cậu không đi?"

Nhâm Tường cau mày: "Tôi đây không phải là yểm hộ cậu, thuận tiện bảo hộ chị của tôi sao?"

Trình Ngộ bên cạnh lườm anh ta một cái, thấp giọng nói: "Không nên dồn ép mặt."

Kết quả bàn bạc cuối cùng, là Nhâm Tường vì kiếm biểu hiện với chị vợ một thân một mình đi "kéo thù hận". Anh ta ở cửa lớn bắn vài phát bắn lén, xoay người chạy đi, nhóm "du côn" vội vàng đuổi theo, A Hoành cũng lập tức đuổi theo, từ phía sau đánh bọc "du côn".

Trình Ngộ nhanh nhẹn mà leo lên sườn núi chỗ trú ẩn bị bỏ đi.

Trong động đen kịt, có hai tên "du côn" trước mặt đi ra, Trình Ngộ cùng Chu Tử Mặc tấn công hai bên, quật ngã từng người từng người một, hẳn là tạm thời an toàn.

Chu Tử Mặc canh giữ cửa động, Trình Ngộ đi vào phía trong.

Trong động một vùng đen như mực, nhiệt độ rất thấp, có gió lạnh thổi tới. Mắt dần dần thích ứng với ánh sáng trong động, bức tường được quét vôi, xung quanh có mấy cái tủ bỏ đi, trong hộc tủ để mấy chai nước suối cùng bánh bích quy nhỏ, ngoại trừ cái này ra thì không có những thứ khác.

Có một người đàn ông ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ chính giữa, hai chân mở ra, hai tay bị trói cột phía sau ghế, mất tinh thần ngẩng đầu lên.

Bất ngờ chính là Cố Chiết Phong.

Đây là lần đầu tiên Trình Ngộ nhìn thẳng quan sát Cố Chiết Phong, da của cậu ta thật mẹ nó trắng, không chỉ là trắng, hơn nữa còn mịn màng.

Cậu ta năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, là phong thái của cái loại học trưởng tuấn tú mặc áo sơ mi trắng trong bộ phim ngôn tình vườn trường. Vào giờ phút này, cậu ta bị giam trong cái động trú ẩn cũ nát, còn để cho dây thừng trói buộc trên ghế, diện mạo cực kỳ chật vật, nhưng lại lộ ra một loại hấp dẫn dị thường.

Da mặt Cố Chiết Phong mỏng, thấy người tới là Trình Ngộ, kích động một cái liền dễ dàng ngượng đỏ mặt.

"Tại sao là cô?"

Trình Ngộ đi tới, vỗ nhè nhẹ một cái lên khuôn mặt cậu ta: "Oan gia ngõ hẹp à tiểu khả ái."

Mặt Cố Chiết Phong càng ửng đỏ hơn: "Tự... tự trọng!"

Trình Ngộ đi tới sau lưng cậu ta, nhìn hai tay của cậu ta bị dây thừng trói một chút.

Qủa nhiên là tiểu thịt tươi da mỏng thịt mềm, sợi dây thừng thô ráp thít chặt làm da thịt cổ tay cậu ta xuất hiện vết đỏ.

Trình Ngộ ngồi xổm xuống, thay cậu ta cởi dây.

Cậu ta nhắc nhở: "Là nút chữ bát [1] hai tầng, đừng dùng lực mạnh, nếu không chỉ càng xiết chặt..."

[1] Chữ bát - 八

Trình Ngộ tốn rất nhiều sức lực, vẫn không thể nào cởi dây.

Cố Chiết Phong quay đầu, vừa vặn nhìn xuống thấy cô nửa ngồi xổm dưới đất, mặc một cái áo ba lỗ bó sát người màu đen, bởi vì nóng, áo khóac ngụy trang không có cài nút. Từ góc độ của cậu, vừa vặn nhìn thấy cổ cô trắng nõn, xương quai xanh quyến rũ còn có mấy hạt mồ hôi lăn, xuống chút nữa, rãnh sâu hẹp dài của bộ ngực đầy đặn.

Cố Chiết Phong chợt mở to hai mắt, xấu hổ giống như trâu đực phát điên, tiếng mũi thở hổn hển.

"Tốt rồi." Trình Ngộ giúp cậu ta nới lỏng nút buộc, đứng dậy, nhưng phát hiện Cố Chiết Phong choáng váng ngồi trên ghế nhỏ, hồn vía tách rời, ngây người.

Cô đẩy cậu ta một cái: "Đi à."

Cố Chiết Phong bừng tỉnh đứng lên, người cậu ta cao một mét tám, ở giữa đám con trai vóc dáng cao ngời ngợi của chiến đội X, xem như là chú lùn nhỏ, nhưng mà đứng chung một chỗ với Trình Ngộ, thì vẫn là con trai cao to rắn rỏi.

Cậu ngoan ngoãn đi theo sau lưng Trình Ngộ, đầu óc quay cuồng, cảm giác mỗi một bước đều giống như giẫm trên đám mây mềm mại, lâng lâng.

"Oh, đúng rồi." Trình Ngộ đột nhiên xoay người lại, Cố Chiết Phong không phòng bị trực tiếp đụng cô, cậu theo bản năng đưa tay giữ vững cô.

Tay chạm vào bên hông cô, giữ chắc.

Eo nhỏ đẹp.

Trình Ngộ không phát hiện ra suy nghĩ bùng nổ của cậu, cô lần mò từ trong túi một tấm huy hiệu nho nhỏ màu xanh da trời, cẩn thận ghim trước ngực Cố Chiết Phong.

"Ký hiệu cậu, là người của tôi." Trình Ngộ cong cong mi mắt, cười tủm tỉm nhìn về phía cậu: "Không cho phép chạy theo người khác."

Cậu cúi đầu, như có như không ngửi được mùi thơm thoang thoảng của tóc cô, không phải hương thơm con gái, mà là mùi phụ nữ trưởng thành.

"Không chạy." Cậu nghe lời gật đầu.

Đôi lời tâm tình của editor: Tui chết ngất vì độ dễ thương của Chiết Phong đây:))) Người đâu mà dễ thương thế không biết =))