Viết Cho Cậu Những Bài Thơ Ngọt Ngào

Chương 1



Đầu tháng 9, sau những ngày hè oi ả, nhiệt độ vẫn nóng như thiêu đốt, không có một chút mát mẻ nào. Trong bóng cây xanh um tùm, tiếng ve liên tục kêu ríu rít.

Trong phòng học, một chiếc quạt cũ kêu cọt kẹt, những làn gió nhỏ do nó tạo ra cũng không thể xua tan đi được hơi nóng trong không khí.

Dù vậy, những học sinh trong phòng vẫn cắm đầu vào việc, lật từng trang đề thi và viết với tốc độ nhanh.

Thầy giáo ngồi trước bục cầm điện thoại di động, thỉnh thoảng liếc nhìn học sinh phía dưới, chán nản hắng giọng rồi cúi đầu lo việc riêng.

"Này, này!" Vương Viễn Tân ngồi ở hàng sau đưa mắt nhìn chung quanh rồi ấn tờ bài thi trên bàn xuống, ngoại trừ viết tên mình vào khu vực quy định, phần còn lại của tờ giấy hoàn toàn trống rỗng, gã vô tình cào bút lên tờ giấy thô, không viết được một chữ nào, chỉ có thể dựa vào học sinh trước mặt, "Ngu Thư Niên…!"

Vương Viễn Tân cẩn thận nghiêng người qua bàn, tránh ánh mắt của giáo viên, lén lút huých người ngồi ở hàng đầu, “Ngu Thư Niên!” Gã thì thầm, trầm giọng thúc giục, “Cho tao đáp án câu hỏi trắc nghiệm, nhanh lên."

Ngu Thư Niên không trả lời, cậu chống cằm, cây bút đang lơ lửng trên tay không chạm vào giấy, khi bị huých nhẹ, cậu hơi cúi đầu xuống, từng sợi tóc rơi xuống trán, tạo thành một vệt cái bóng nhỏ trên đôi mắt hơi khép lại của cậu.

Sự im lặng kéo dài khiến Vương Viễn Tân ngồi ở hàng sau càng lúc càng sốt ruột, "Ngu Thư Niên? Sắp nộp bài rồi! Mau đưa đáp án cho tao!"

Giọng nói dần lớn hơn, giáo viên trên bục đứng dậy, ánh mắt sắc bén dừng lại trên người Vương Viễn Tân.

Giáo viên nói với giọng điệu như lời cảnh cáo, "Gian lận sẽ dẫn đến việc hủy tất cả điểm các môn trong kỳ thi này. Các em phải tự mình làm cho chính mình."

Vương Viễn Tân vốn đang nằm trên bàn, lập tức cúi thấp hơn nữa.

Nếu không bị phát hiện gian lận thì sẽ không bị phạt, thấy mọi người im lặng, giáo viên cũng không chú ý gì thêm.

Vương Viễn Tân lơ đãng cuộn bài thi để giết thời gian, chờ giáo viên ngồi xuống mới nhịn không được đưa tay ra.

Tuy nhiên, vẫn không có phản hồi, như thể người ngồi ở hàng ghế đầu đối xử với gã như không khí.

“Chậc…” Vương Viễn Tân hết kiên nhẫn, không thấy phản hồi, gã dùng sức đẩy mạnh: “Ngu Thư Niên!”

'Lạch cạch'

Cây bút trên tay bị hất văng ra, khi nó rơi xuống đất, một âm thanh yếu ớt chạm vào dòng suy nghĩ của cậu.

Trong tiềm thức, Ngu Thư Niên co ngón tay đang trống rỗng lại, cậu nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt ngơ ngác, trong đầu tràn ngập hồi ức.

Cơn gió mùa hè mang theo hơi nóng không thể lay chuyển, thổi vào góc tờ giấy thi trên bàn, Ngu Thư Niên chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng giơ tay ấn tờ giấy xuống, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua dòng chữ trên trang giấy đang mở, cậu thờ ơ định nhắm mắt lại lần nữa, nhưng ngay sau đó, cậu đột nhiên mở to mắt ra.

"'Bài kiểm tra thử nghiệm phân lớp khối 12, Trường Trung học phổ thông Hành Ninh 1, Môn Toán.'

Khối 12?

Bài kiểm tra thử nghiệm?

Ánh mắt của Ngu Thư Niên dừng lại trên dòng chữ, trong khoảng thời gian này, cậu không thể phân biệt được giữa giấc mơ và thực tại.

Không phải cậu đang ở quán cà phê sao?

Ngu Thư Niên cứng ngắc ngẩng cổ lên, khẽ nhìn xung quanh, sau khi hòa nhập vào khung cảnh quen thuộc trong phòng học, vẻ mặt thờ ơ của cậu dần dần cứng đờ, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc.

Sự thay đổi của môi trường khiến Ngu Thư Niên nhận ra điều gì đó, đầu ngón tay xoa xoa cổ tay áo đồng phục.

Im lặng hồi lâu, cậu chậm rãi thở ra một hơi khí đục, trong bầu không khí yên tĩnh, từng hình ảnh lần lượt hiện lên trong đầu cậu.

Cậu không thể chống lại ý kiến của mẹ, nên đã tham gia buổi xem mắt.

Ngu Thư Niên cảm thấy tình cảm nên để nó diễn ra theo cách riêng của nó, lúc đó trọng tâm của cậu là công việc, không muốn đi sâu thảo luận về tình cảm, vốn dĩ cậu muốn nói rõ ràng với đối phương sau khi gặp mặt.

Kết quả là, ngay sau khi ngồi xuống không lâu, trước khi kịp bàn luận về vấn đề chính, một chiếc xe tải mất lái đã làm vỡ cửa kính. Trong khoảnh khắc kính vỡ, cảm giác đau từ những mảnh kính nhỏ cắt vào da và âm thanh động cơ vang rền khiến tầm nhìn dường như bị đông lại.

Sau đó… dường như cậu nhìn thấy được sự hoảng sợ trên khuôn mặt của đối tượng xem mắt khi hắn đang lao về phía cậu.

Trong khi được Bách Dịch Nhiên bảo vệ, Ngu Thư Niên ngửi thấy mùi máu nồng nặc, chiếc xe tải hung hãn mất thăng bằng sau khi đâm xuyên qua bức tường kính của quán cà phê. Ký ức của Ngu Thư Niên dừng lại ở khoảnh khắc chiếc xe tải lật ngửa, đổ về phía cậu. Tầm nhìn của cậu dần chìm vào trong bóng tối, và có một câu nói vang lên bên tai: "Cậu không sao là tốt rồi."

Có lẽ vì bị thương nên Bách Dịch Nhiên nói chuyện rất nhẹ nhàng.

Giọng nói thanh tao không giấu được sự nhẹ nhõm trong lời nói của hắn, cảm giác như cuộc đời hắn đang qua đi, nhưng hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm vì cậu đã bình an vô sự trong vòng tay của hắn.

Ký ức về vụ tai nạn xe hơi quá sâu sắc, khi cậu mở mắt ra, lại ở trong phòng học, những suy nghĩ lơ lửng của cậu vẫn chưa tìm được điểm cố định, cảm giác phi thực tế và thanh tao gần như khiến phán đoán của cậu nghiêng về phía giấc mơ.

Nhưng……

Ngu Thư Niên nhẹ nhàng uốn cong ngón tay, sau đó mở lòng bàn tay, cúi đầu nhìn vào vết viết của cây bút vừa rơi cách đây ít phút trên lòng bàn tay.

Đây không phải là giấc mơ.

Cậu thực sự được đầu thai lại.

Trở lại ngày đầu năm học mùa hè lớp 12 khi phân lớp.

Cậu vẫn ngồi ngơ ngác, chưa thể tỉnh táo lại. Bạn học phía sau trở nên nóng nảy hơn, "Ngu Thư Niên, mau lên, làm xong chưa? Cho tao tờ giấy nháp."

Nghe tiếng nói, Ngu Thư Niên chớp mắt nhẹ, cậu thu hồi suy nghĩ trong đầu, trong động tác cúi xuống nhặt bút, cậu lén liếc một cái qua phía sau.

Trong ánh mắt thúc giục từ phía sau, cậu quay người lại, lật bài làm, lấy tờ nháp và tờ giấy thi đã viết đầy chữ, lắc lắc theo hướng phía sau.

Vương Viễn Tân ngay lập tức trở nên hào hứng, so với tờ giấy nháp chỉ viết tóm tắt đáp án có nguy cơ viết sai, chắc chắn bài thi đã viết đầy là tốt hơn.

Gã cong môi dưới, nói, "Coi như mày biết điều."

Tuy nhiên, khi Vương Viễn Tân đưa tay ra, Ngu Thư Niên đã lấy lại tờ giấy thi.

Vương Viễn Tân ngước mắt lên, giữ nguyên ánh mắt nhìn Ngu Thư Niên, nhìn cậu đứng dậy đi lên bục giảng.

"Này!" Vương Viễn Tân dùng đầu ngón tay kéo mạnh hai lần, nhưng ngay cả vạt áo đồng phục của Ngu Thư Niên cũng không chạm vào được, gã tức giận thấp giọng chửi: "Mẹ kiếp..."

Ngu Thư Niên đặt tờ giấy thi lên bục.

Thầy: “Không kiểm tra cẩn thận lại nữa à?”

Ngu Thư Niên thất thần lắc đầu.

Thầy nhấp một ngụm trà, cầm lấy một vật gì đó ấn xuống tờ đáp án rồi nói: “Được rồi, về nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị cho bài thi buổi chiều đi."

Sau khi nộp tờ giấy, Ngu Thư Niên quay lại thu dọn văn phòng phẩm.

Vừa rồi Vương Viễn Tân đang thúc giục muốn tờ giấy thi, giờ đây gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày cố ý đúng không? Chờ tao một chút, tao sẽ không tha cho mày…"

"Vương Viễn Tân! Cúi đầu làm bài của mình đi, đừng nhìn quanh nữa." Giám thị gõ lên bảng đen, gọi tên để cảnh cáo.

Hai tiếng “cạch cạch” vang lên, lời nói của Vương Viễn Tân bị ngắt mất.

Ngu Thư Niên không để ý đến lời đe dọa của gã, cậu hoàn toàn không để ý tới, thu dọn văn phòng phẩm rồi xoay người đi ra khỏi phòng học.

Nhìn thấy thái độ thờ ơ của cậu, Vương Viễn Tân liếc nhìn giám thị, nhận ra bọn họ không chú ý đến gã, đang định mở miệng lần nữa.

- -- 'bộp'.

Một cuộn giấy không biết từ đâu bay đến đập trúng đầu gã, gã vô thức rụt cổ lại, trầm giọng lẩm bẩm chửi bới, quay người lại thì thấy một thiếu niên ngồi ở hàng cuối cùng đang cầm cây bút trên tay, vô cảm nhìn vào gã.

...

Cửa sổ hành lang không được đóng kín.

Nắng mai tràn xuống, nhiệt độ bên ngoài cao hơn bên trong lớp học một chút.

Lớp nào cũng đang thi, hành lang vắng tanh.

Ánh mặt trời chói lóa khiến con người từ những kí ức hỗn độn trở về hiện thực, Ngu Thư Niên không khỏi nheo mắt lại, chậm rãi đi vào hành lang bên trong, một nửa đường viền được che bằng bóng mát.

Có lẽ là bởi vì ký ức của con người rõ ràng nhất vào thời điểm xảy ra tai nạn, lúc này trong đầu Ngu Thư Niên giống như một bản trình chiếu, nhớ lại từng khung hình diễn biến của vụ tai nạn xe hơi.

Lời nói của Bách Dịch Nhiên đặc biệt rõ ràng.

- --Cậu không thể hiểu được.

Họ chỉ là những người xa lạ, mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên trong buổi xem mắt.

Nhưng Bách Dịch Nhiên lại đánh liều và lao vào cậu khi nhận ra tình hình không đúng, thậm chí còn nói những lời như vậy khi cậu bị thương nặng và cận kề cái chết...

Máu trộn lẫn với hơi thở nghẹn đến cổ họng, đám đông và người xem hò hét, gào thét đinh tai nhức óc.

Nhưng Ngu Thư Niên vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi lộ ra trong những lời nói ngắt quãng của Bách Dịch Nhiên và sự nhẹ nhõm sau khi bảo vệ cậu.

Tại sao?

Trong đầu Ngu Thư Niên có những suy nghĩ phức tạp, nhiều lần hồi tưởng lại cảnh tượng cuối cùng trước khi sống lại, nhưng vẫn không tìm ra được manh mối.

'Ring reng reng'

'Ring reng reng'

Tiếng chuông kết thúc kỳ thi ngắn ngủi dồn dập vang lên.

Không thể đưa ra kết quả, Ngu Thư Niên khẽ mím môi, tạm thời che giấu những nghi ngờ đó để thu thập ký ức.

Khi còn học trung học, nhà cậu không xa trường, trưa sẽ về nhà ăn cơm. Bây giờ, cậu đang nghĩ về chuyện của Bách Dịch Nhiên, không có hứng thú với bữa trưa, đang suy nghĩ việc gửi tin nhắn cho gia đình nói rằng cậu sẽ không về nhà ăn trưa. Kết quả là khi móc vào túi, không thấy điện thoại đâu.

Lúc này cậu mới nhớ ra, trong kỳ thi đã giao nộp điện thoại.

Đi được nửa chừng, Ngu Thư Niên quay lại lớp học.

Giáo viên đang sắp xếp bài thi trên bục giảng, vài bạn cùng lớp đứng dậy với cử chỉ vặn vai mệt mỏi.

Buổi thi kết thúc, lớp học cũng trở nên sôi động, vừa dọn đồ vừa thảo luận.

"Ờ, câu 5 bà chọn cái gì vậy? Thế là toi rồi, tại sao tui tính ra kết quả là C chứ?!"

"Câu lớn này khó quá, viết theo kiểu hiểu ý đề thì được một điểm được không? 0.5 cũng được."

"Đi thôi, đi ăn mì trộn chua cay ở cổng trường, hôm nay tan học sớm, nhanh đi để không cần xếp hàng..."

Ngu Thư Niên lấy điện thoại của mình ra từ chiếc hòm, nhìn lên và thấy không có ai ngồi phía sau chỗ ngồi của mình. Bút và giấy thảo luận rời rạc nằm lung tung trên bàn mà không có ai sắp xếp.

Ngay sau khi bài thi được thu, những học sinh ngồi trên chỗ vẫn chưa rời đi, mặc dù có một số người đứng lên để dọn đồ, nhưng hai chỗ trống liền kề nhau ở giữa vẫn rõ ràng.

Ngu Thư Niên đến gần một người bên cạnh và hỏi: "Bạn học, cậu có thấy người ngồi ở chỗ này không?"

"Hả? Ai?" Chàng trai cầm theo bình nước quay đầu nhìn, "Ồ, cậu nói Vương Viễn Tân đấy à? Vừa rồi bị anh Bách gọi ra ngoài rồi."

Cậu ta suy nghĩ một lúc, sau đó bổ sung: "Vừa nộp bài xong là đi luôn."

Môi của Ngu Thư Niên khẽ mở, khi nghe từ "Bách" này, cậu cảm thấy một cảm xúc khó tả trong lòng. "Anh Bách...? Bách Dịch Nhiên à?"

"Ừm, có chuyện gì với cậu ta à?" Phàn Thiên Vũ tùy tiện vứt bút vào túi, anh ta nghĩ Ngu Thư Niên đến để tìm Bách Dịch Nhiên đánh nhau, quay đầu xắn tay áo sẵn sàng đánh hội đồng. Nhưng khi mới mở miệng, anh ta nhìn thấy Ngu Thư Niên và cảm thấy hơi quen mặt, anh ta sờ sờ sau đầu, "Ừm, bạn này, bạn có phải là người đứng lên diễn thuyết khi khai giảng không?"

Không cần Ngu Thư Niên trả lời có hay không, Phàn Thiên Vũ đã tự xác định rồi nói, "Ồ, mình may mắn thật, lại gặp thiên tài trong cùng một phòng thi."

Anh ta cười khúc khích và hỏi: "Bạn tìm anh Bạch có việc gì? Bọn tôi cùng lớp, nếu có chuyện gì muốn nói, nói với tôi, tôi có thể truyền lời cho cậu."

Sau khi xác định rằng người họ đang nói đến là Bách Dịch Nhiên, thính giác của Ngu Thư Niên như đình trệ lại, cậu lặp đi lặp lại cái tên này, từ đó bỏ qua những lời nói sau đó của đối phương.

Một lúc sau, Ngu Thư Niên nói: "Không có gì. Cậu biết họ đi đâu không?"

"Tôi không biết, hình như anh Bách không vui, nói là kéo cậu ta đi nói chuyện riêng." Phàn Thiên Vũ suy nghĩ: "Thường thì, họ thường đến phía sau cổng trường."



Xung quanh trường học, ngoài cổng trước và cổng sau, hai bên còn lại đều được bao quanh bởi con phố đồ ăn nhỏ.

Cổng trước thường có nhiều học sinh ra vào, cũng có không ít xe đẩy đồ ăn đậu ở bên ngoài, so với đó, cổng sau trường được coi là một điểm yên tĩnh duy nhất.

Chỉ là cổng sau nằm trong khu vực râm mát, ngay cả vào buổi trưa nắng chói chang, con hẻm sâu trước mắt vẫn rất tối.

Ở không xa phía trước cổng có một bức tường rào, đơn giản là để tạo ra một khoảng cách, còn lí do gì thì chưa biết, chỉ bao quanh một nửa. Qua thời gian, bức tường nửa kia được xây dựng trông có vẻ hoang sơ, đầy lá rụng và cành cây bị cắt, con đường này càng đi càng sâu, làm cho nó trở nên tối tăm và không bằng phẳng.

Khi Ngu Thư Niên còn học trung học, trọng tâm của cậu đặt vào việc học, có thể nói là chỉ có hai điểm là trường và nhà, hoạt động giải trí và thư giãn hàng ngày của cậu là mua các bài tập mới để rèn kỹ năng tư duy, thường thì cậu ít khi đi quanh khu vực trường học, và đây là lần đầu tiên cậu đến cổng sau.

Cậu bước lên những chiếc lá rơi, phát ra âm thanh 'xào xạc', ngay khi cậu vừa bước vào, Ngu Thư Niên đã nghe thấy âm thanh chạm mạnh giữa quyền đấm và thịt, cùng với tiếng chửi của Vương Viễn Tân.

Chưa kịp chửi mắng, giọng nói của Vương Viễn Tân bất ngờ cao lên, "A cái cái cái —— buông tay! Buông tay!"

Ngu Thư Niên nhìn ngang, chỉ thấy đứng ở đó một hình bóng thon dài, áo trường được treo lơ lửng trên vai, dưới đầu tay áo là chữ "Trung học Hành Ninh " đặc biệt bắt mắt, vì ánh sáng mặt trời nên không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhưng tầm nhìn dễ dàng bắt gặp nụ cười lạnh thể hiện qua khóe miệng của Bách Dịch Nhiên.

Vương Viễn Tân bị ép vào góc tường, tay bị bẻ ngược và ép vào lưng, bốn ngón tay co quắp và uốn cong, một nửa khuôn mặt sưng phồng.

Bách Dịch Nhiên đá người đang cuộn trọn trên mặt đất, xách cổ áo sau đầu Vương Viễn Tân với giọng lạnh lùng, "Mặt mũi như này mà còn đòi đe dọa người khác? Tìm mấy tên vô dụng này để phục vụ cơm à?"

Điện thoại di động bị quăng xuống gần chân gã ta, hắn dựa vào tường, khoanh hai tay trước ngực, lười nhác nói, "Đừng lãng phí thời gian, ngay bây giờ, trong vòng mười phút, gọi thêm vài người đến, nhanh lên, sau đó tao phải đi giao đồ ăn ngoài, không có thời gian để quan tâm bọn mày đâu. "

Bách Dịch Nhiên cởi áo trường và treo lên cánh tay, vuốt nhẹ bụi bẩn trên áo, nhìn vào đám người bị đánh mà không dám kêu đau, nụ cười trên môi hắn chợt tắt "Không gọi người à?"

Bách Dịch Nhiên kéo người lại, trực tiếp đặt tay lên vai Vương Viễn Tân, nắm chặt khuôn mặt của gã, "Nhớ kỹ, lần sau tao thấy mày đụng đến Ngu Thư Niên, tao sẽ——"

Lời cảnh cáo đột ngột dừng lại, ánh mắt Bách Dịch Nhiên chậm rãi dời theo bóng đen thon dài trên mặt đất, bất giác chạm phải ánh mắt Ngu Thư Niên.