Vinh Quang [ESPORT]

Chương 82: Vững chắc không bao giờ sụp đổ, chân ái trường tồn mãi mãi



Vệ Kiêu bị chọc cười

Kim Sung Hyun cũng cười rộ lên: “Tên đó thế mà vẫn không chịu từ bỏ, còn nói với tôi là nhóc Close chỉ cố gồng mình thôi, buổi tối chắc chắn là trộm rơi nước mắt…”

Vệ Kiêu thấy hơi khó tin, nhưng trí tò mò bị kích thích: “Sau đó thì sao?”

Sau đó Nguyên Trạch một hai giờ sáng đã kéo Kim Sung Hyun ngồi xổm ngoài cửa phòng Close nửa tiếng.

Kim Kiều Hoa năm đó vẫn đang là một tờ giấy trắng: “Có tiếng khóc sao?”

Nguyên Trạch ngồi xổm ê hết cả chân: “Có khi nào chỉ rơi nước mắt thôi chứ không khóc thành tiếng không nhỉ? Nhìn nhóc kia như vậy, chắc sẽ không khóc đâu”

Kim Sung Hyun lo lắng: “Thế phải làm sao, bọn mình có đi vào không anh?”

Nguyên Trạch sửa lại cho anh: “Ở Trung Quốc đừng dùng danh xưng này, người khác sẽ nghĩ chúng ta là gay đấy!”

Kim Sung Hyun sửa miệng: “A Trạch!”

Nguyên Trạch gật đầu: “Gọi thầy đi!”

Kim Sung Hyun dừng một chút: “A Trạch!”

Nguyên Trạch: “…..” Thôi bỏ đi, từ thầy khó phát âm lắm.

Giọng hai người họ không nhỏ, trụ sở của FTW năm đó không phải biệt thự cao cấp như hiện tại, hiệu quả cách âm không tốt, Close ngồi trong phòng nghe được hết.

Hắn đẩy cửa ra, dọa Kim Sung Hyun và Nguyên Trạch nhảy dựng.

Kim Sung Hyun da mặt mỏng, rặn nửa ngày không ra nổi một câu.

Nguyên chó già thì không biết xấu hổ: “Khụ, chưa ngủ à?”

Nói xong còn cẩn thận quan sát Close, muốn nhìn ra dấu vết nước mắt trên mặt hắn.

Nhưng mà……Trừ sự lạnh lùng trong đôi mắt đen kia, anh không thu hoạch được gì cả.

Close: “Tôi có thể khóc, nhưng điều đó không cần thiết”

Kim Sung Hyun & Nguyên Trạch: “!” Hắn nghe thấy!

Close tiếp tục: “Hai người muốn làm gay thì đừng đứng trước cửa phòng tôi”

Nhóc Kim là lão Nguyên: “…………………………”

Nhóc này đâu có chỗ nào đáng thương, rõ ràng là một tên muộn tao phúc hắc*!

*Không biết nên edit thế nào nên để thế luôn.

Nghe thế Vệ Kiêu cười lăn lộn, hoàn toàn có thể tưởng tượng cảnh lúc đó luôn.

Đúng là đại ma vương khi còn nhỏ thì vẫn là đại ma vương, quá tuyệt!

Kim Sung Hyun nhớ tới chuyện xưa thì trong mắt mang đầy ý cười, ngữ điệu càng thêm nhẹ nhàng.

Anh kể lại một số chuyện vụn vặt, Vệ Kiêu hỏi: “Vì sao hồi đấy các anh lo cho đội trưởng vậy”

Từ lời kẻ cũng có thể thấy Nguyên Trạch thực sự lo lắng cho Close khi mới vào đội.

Bởi vì không nói chuyện sao?

Hay là vì không giao lưu với người khác?

Hay là do Close còn nhỏ nên bọn họ quan tâm hơn?

Vệ Kiêu cảm thấy không phải.

Đội trưởng Nguyên và Kim Sung Hyun hồi ấy cũng chỉ là thiếu niên choai choai 19 tuổi, làm sao có thể tinh tế như vậy.

Vừa hỏi xong, Kim Sung Hyun ngẩn người.

Đồng đội mới này của Close, thoại nhìn có vẻ ngả ngớn nhưng thật sự quan tâm đội trưởng của mình.

Chi tiết nhỏ như thế mà vẫn nhìn ra.

Kim Sung Hyun nhẹ giọng nói: “Đó là do cậu chưa thấy Close lúc 17 tuổi”

Lời này y hệt lúc nãy, chỉ là ngữ điệu khác hẳn.

Vệ Kiêu nghe lại một lần, tâm trạng không còn là ghen tị nữa mà chuyển thành thương xót cho Close.

“…Close khi đó, giống như bị người ta vứt bỏ, không quan tâm đến mọi thứ quanh mình”

Ngoài miệng Nguyên Trạch nói là chứng ngại giao tiếp nhưng thật ra trong lòng lại có lo lắng sâu xa hơn.

Một thiếu niên lạnh lùng như vậy nếu giây tiếp theo nhảy lầu thì cũng khiến người khác ngạc nhiên.

Đâu chỉ là ngại giao tiếp, Nguyên Trạch cày sách tâm lý như vậy là lo đứa nhỏ này sẽ nghĩ quẩn.

Kim Sung Hyun nói một cách mơ hồ, nhưng Vệ Kiêu vẫn cảm nhận được nỗi đau đè nén khiến lòng cậu quặn thắt.

“Lúc đó bọn tôi đôi nghĩ là nhà hắn……Ừm……” Kim Sung Hyun nói, “May là sau này đỡ hơn nhiều, Close vẫn không thích nói chuyện, vẫn lạnh lùng như thế, nhưng đã giao lưu với người khác nhiều hơn, tuy rằng chỉ là vài âm tiết đơn giản”

Vệ Kiêu nghe thấy thì ngẩn người.

Cách trả lời bằng những âm tiết đơn giản của Lục Phong thường bị fan lấy ra trêu.

Cái gì mà tiếng “Ừm” phán xét của đại ma vương, tiếng “Ừm” lạnh lùng của Close, nếu có thể nghe thấy hắn dịu dàng “Ừm” một tiếng thì có chết cũng nguyện,…

Vệ Kiêu không cách nào tưởng tượng, một Close 17 tuổi, cố gắng dùng những âm tiết đơn giản đó thể giao tiếp với người khác.

Nỗi đau bao trùm lên toàn bộ dây thần kinh của cậu, cậu siết chặt điện thoại.

Vệ Kiêu không biết đội trưởng trước 17 tuổi đã phải trải qua cái gì, nhưng ở FTW, hắn tìm được nơi mình thuộc về, tìm được người nhà mới, dần dần tiếp nhận mọi người xung quanh.

Đáng tiếc chỉ một năm ngắn ngủi, FTW tan rã.

Close đứng trên phế tích nghĩ cái gì?

“Tách”

Tiếng bật lựa thanh thúy kéo Vệ Kiêu về thực tại.

Kim Sung Hyun lại châm thuốc, để nó cháy giữa những ngón tay mình.

“Trước kia bọn anh* có lỗi với nhóc ấy” Kim Sung Hyun nhìn Vệ Kiêu, “Về sau, cậu……”

*Chỗ này Kim Sung Hyun dùng là các ca ca

Vệ Kiêu lớn tiếng nói: “Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ rời bỏ anh ấy, tôi sẽ mãi mãi ở cạnh anh ấy!” Cả đời này đều như vậy.

Kim Sung Hyun cười nói: “Cậu không phải vợ người ta, sao có thể ở cạnh mãi được”

Vệ Kiêu: “Tôi……”



Kim Sung Hyun nói xong thì hắng giọng, nhận ra từ ‘vợ’ này dùng chưa hợp lí, dù sao thì anh cũng biết xu hướng tính dục của Close thế nào.

Vệ Kiêu đột nhiên im bặt, cậu không thể nói rằng cậu muốn làm……chồng đội trưởng được!

Ôi……Vệ Kiêu bị tưởng tượng của mình làm nổi hết da gà da vịt.

Nghe kể về quá khứ của đội trưởng một hồi, Vệ Kiêu hỏi han Kim Sung Hyun: “Huyn thần, tại sao lại ra đây hứng gió lạnh vậy? Lo lắng cho thi đấy ngày mai à?”

Kim Sung Hyun nghiêng người: “Lo cái gì?”

Vệ Kiêu tùy tiện nói: “Lo bị thua tụi này”

Kim Sung Hyun khịt mũi.

Vệ Kiêu cường điệu: “Cách đây không lâu các anh đã thua chúng tôi một lần rồi”

Kim Sung Hyun nâng cằm, nốt ruồi càng trở nên rõ ràng: “Lúc đó mà không thắng được thì mấy cậu không xứng làm FTW rồi”

Lời này……

Vệ Kiêu thích nghe, cậu cười khoài chí: “Tôi chờ trận đấu ngày mai với anh”

Kim Sung Hyun hạ bớt khí chất kiêu ngạo: “Chắc chắn sẽ làm cậu hài lòng”

Vệ Kiêu nhớ đến kế hoạch yêu đương của mình rồi nói: “Tôi sẽ không nhường đâu”

Kim Sung Hyun xua tay: “Lăn về ngủ đi……”

Anh chưa nói hết cậu, điện thoại Vệ Kiêu đổ chuông.

Vệ Kiêu thấy thì mừng ra mặt: “Là đội trưởng của tôi”

Kim Sung Hyun: “……” Có gì đáng khoe chứ, làm như chỉ mỗi cậu có đội trưởng!

Vệ Kiêu nhận máy: “Đội trưởng~”

Lỗ tai Kim Sung Hyun rung lên, trong lòng buồn bực, Close gay như thế, làm sao nhịn được vậy.

Không biết bên kia nói gì, Vệ Kiêu nhảy lên nói: “Huyn thần, tôi phải về đây, chào nhé”

Kim Sung Hyun xua tay.

Vệ Kiêu chạy trốn rất nhanh, chỉ muốn nhấn dịch chuyển tức thời để đến bên đội trưởng trong vòng hai giây.

Kim Sung Hyun nhìn cậu như vậy, nụ cười trên khóe miệng chậm rãi biến mất.

Nhìn Vệ Kiêu bây giờ, Kim Sung Hyun lại nhớ về mình trong quá khứ.

Một anh 17 tuổi bước chân vào Vinh Quang, dã tâm bừng bừng, theo sát Lee Heran như Vệ Kiêu chạy theo Lục Phong.

Lúc ấy Lee Heran là ADC số một Hàn Quốc, anh là đồng đội của hắn.

Lúc ấy Lee Heran là ngôi sao sáng lấy được MVP toàn quốc, anh chỉ là nhân vật làm nền cho hắn.

Anh chỉ là người đứng sau Lee Heran hào quang chói lọi.

Mọi người nhắc đên Lee Heran, không nhớ nổi Kim Sung Hyun.

Nhắc tới Kim Sung Hyun, thì lại nhớ tới ngôi sao khác.

Lúc ấy Kim Sung Hyun không cam lòng, muốn đuổi theo Lee Heran, muốn sóng vai với hắn.

Sau đó……

Anh đến FTW, lấy được quán quân thế giới.

Lee Heran thua cuộc, khi bắt tay với anh đã nói: “Giỏi lắm”

Kim Sung Hyun nắm chặt tay hắn, đôi mắt đỏ lên: “Em thắng sao”

Lee Heran: “Ừ”

Nhưng anh không hề thắng!

Anh thua rối tinh rối mù!

Khi bị bán cho FTW, anh hận Lee Heran.

Sau khi biết được sự thật anh chỉ muốn tìm hắn về.

Chỉ là…….

Anh cực khổ về nước lại nhìn thấy Lee Heran vết thương cũ đầy người, tinh thần ảm đảm.

Hai người lớn lên cùng nhau, hắn lúc nào cũng ưu tú hơn anh, lúc nào anh cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng của Lee Heran, bây giờ hắn suy sụp tinh thần y hệt chó nhà có tang.

Kim Sung Hyun mắng hắn: “Vì sao lại lừa em đi FTW!”

Lee Heran không lên tiếng.

Giọng Kim Sung Hyun run run: “Anh có biết em một mình ở Trung Quốc đã, đã…….”

Lee Heran nhẹ nhàng nói: “Sung Huyn, hiện tại em không còn như xưa nữa”

Kim Sung Hyun đến Trung Quốc lấy được giải quán quân thế giới, tiến vào thần điện của giới Vinh Quang, trở thành xạ thủ đệ nhất khu thi đấy Hàn Quốc.

Lee Heran ở lại trong nước, bị câu lạc bộ hút khô máu, toàn thân bệnh tật.

Kim Sung Hyun nắm lấy cổ áo hắn: “Em không cần anh bố thí!”

Lee Heran: “Đây là kết quả của sự nỗ lực của em”

Kim Sung Hyun nghiến răng: “Anh……Em…….Mẹ noi, anh khi nào cũng gạt em!”

Lee Heran cúi đầu: “Rất xin lỗi”

Kim Sung Hyun không cần hắn xin lỗi, anh muốn hắn vực dậy, anh muốn hắn trở lại như lúc trước, luôn luôn đi phía trước anh, luôn luôn mạnh hơn anh, luôn luôn xuất sắc hơn anh!

Lee Heran không nên trở thành thế này.

Càng không nên trở thành thế này bởi vì anh.

Kim Sung Hyun dùng hai năm, chống đỡ Pro nổi lên như bây giờ, dùng hai năm để trở lại chung kết thế giới, dùng hai năm lấy chức quán quân đấu đôi với Lee Heran.

Khi đứng trên sân đấu lóa mắt, fan hô to tên Kim Sung Hyun, không ai nhớ rõ Lee Heran từng là xạ thủ đệ nhất, không ai nhớ rõ người đàn ông trầm mặc đứng sau lưng Kim Sung Hyun đã từng chói lóa thế nào.

Kim Sung Hyun không cam lòng chút nào.

Anh muốn lấy giải quán quân, giải quán quân chân chính, muốn nói cho Lee Heran——

Thời thề thời niên thiếu, anh chưa từng quên.

Cùng nhau lấy giải quán quân, cùng nhau đứng trên bục quán quân, cùng nhau trở thành tuyển thủ mạnh nhất thế giới!

Anh không quên, nhưng Lee Heran còn nhớ không.

Kim Sung Hyun đốt thêm một điếu nữa, nhưng vẫn không hút.

Nguyên Trạch với anh, khi không vui thì đốt điếu thuốc, nói sẽ thiêu sạch tâm trạng không tốt của mình.

Kim Sung Hyun dụi thuốc lên thùng rác, đứng dậy về phòng.

Ngày mai là trận đấu giành điểm, anh muốn thắng.

Anh không biết làm sao tìm lại được Lee Heran trước đây, điều duy nhất anh có thể làm là giành chiến thắng.

Liên tục chiến thắng, cho đến khi đạt được lời thề của họ năm xưa.

Khi trở về phòng, Vệ Kiêu nhìn thấy đội trưởng vừa bước ra khỏi phòng tắm

Vệ Kiêu Kiêu: “!”

Lục Phong cột khăn tắm quanh hông, nửa người trên vẫn còn vệt nước, làn da trắng dưới ánh đèn như được bao quanh bởi một tầng sương.

Vệ Kiêu cứ ngẩn người nhìn hắn, tim đập thình thịch.

Xong rồi, cậu không phải người!

Trước kia thì thèm muốn kỹ thuật của đội trưởng, hiện tại cả thân thể cậu cũng muốn!

Lục Phong bị cậu nhìn đến nóng trong người, phủ thêm áo choàng tắm hỏi: “Đi đâu vậy?”

Vệ Kiêu hoàn hồn, cậu nhịn xuống mong muốn giở trò với hắn, nói: “Ngủ không được nên xuống lầu đi bộ một vòng”

Lục Phong không nghĩ nhiều, giờ này đúng là không phải giờ đi ngủ của Vệ Kiêu: “Ngày mai phải thi đấu đấy, đi ngủ sớm đi”

Vệ Kiêu gật đầu: “Dạ!”

Phải ngủ sớm, phải ngủ thật ngon, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai lấy được 1000 vạn, sau đó…….

Ừm, nếu không cầu hôn được thì phải hôn một cái!

Vệ Kiêu vui vẻ đi tắm, sau khi tắm xong thì thấy Lục Phong đang dựa vào đầu giường đọc sách.

Vệ Kiêu tò mò hỏi: “Sách gì vậy?”

Lục Phong khép sách lại, tắt đèn nói: “Ngủ đi”

Vệ Kiêu tò mò, nhảy lên giường hắn nhìn tên sách: “……The Razor’s Edge? Sách của Somerset Maugham?”

Lục Phong: “Ừ”

Vệ Kiêu nhíu mày, không nói gì

Lục Phong biết cậu đang nghĩ gì: “Không thích mặt trăng và đồng xu sao?”

Giọng Vệ Kiêu rầu rĩ: “Chưa từng đọc”

Lục Phong xoa đầu cậu rồi nói: “Đi ngủ sớm đi”

Vệ Kiêu không thích mặt trăng và đồng xu, đây là một tác phẩm nằm trong danh sách phải đọc ở cấp 3.

Nhưng mà Vệ Kiêu không đọc, cậu không muốn đọc.



Nhân vật chính bỏ vợ bỏ con để theo đuổi mộng tưởng như đâm một nhát dao vào Vệ Kiêu.

Strickland lạnh lùng từ bỏ đồng xu dưới mặt đất, ngửa đầu nhìn về phía ánh trăng xa xôi.

Cha Vệ Kiêu cũng nhìn chằm chằm vào ánh trăng, cho nên quên mất mình còn mẹ già cao tuổi và đứa con thơ.

Vệ Kiêu lắc đầu, không muốn nghĩ lung tung nữa, cậu nghiêng người nhìn Lục Phong: “Đội trưởng……” Cậu thì thầm.

Lục Phong nằm thẳng người: “Không ngủ được à?”

Vệ Kiêu nói: “Em gặp Kim Sung Hyun bên bờ biển”

Lục Phong quay đầu nhìn cậu: “Ừ?”

Vệ Kiêu nghĩ đến Lục Phong liền quên rối rắm trong lòng, giọng cậu nhẹ nhàng: “Anh ấy kể cho em nhiều chuyện hồi nhỏ của anh”

Lục Phong: “Khi còn nhỏ?”

Vệ Kiêu: “17 tuổi”

Lục Phong: “Có nhỏ hơn em bây giờ nhiều lắm đâu”

Vệ Kiêu nhìn đường nét thân thể hắn: “Tôi không thích nói chuyện với người khác, anh chán thì đi tìm người khác đi”

Lục Phong: “…….”

Vệ Kiêu khen hắn: “Ngầu ghê!”

Có thể làm Nguyên Trạch thua thiệt, đội trưởng quá ngầu!

Khóe miệng Lục Phong cong lên

Vệ Kiêu hào hứng, ôm gối chống cằm nhìn hắn: “Họ còn tưởng anh ở trong phòng lén rơi nước mắt đó”

Lục Phong: “Không đến mức như vậy”

Vệ Kiêu nhìn hắn không chớp mắt, giọng nói mềm mại hơn: “Đội trưởng, anh không ghét họ đúng không”

Lục Phong: “……”

Vệ Kiêu nói: “Nguyên Trạch, Kim Sung Hyun, Tạ Hòa, Yến Giang, anh rất quý họ đúng không”

Cho dù kết cục cuối cùng là tan rã nhưng Lục Phong thích FTW trước đây, quý đồng đội đã từng kề vai sát cánh cùng hắn, quý những người đã quan tâm hắn.

Nếu không thích thì cần gì phải liều mạng mua lại FTW.

Nếu không thích thì cần gì phải gồng mình chống đỡ FTW gần đất xa trời.

Đội ngũ tan rã, Lục Phong bảo vệ FTW của họ.

Để cho mọi người có chỗ quay về.

Chỉ là không ai trở về.

Mắt Vệ Kiêu nóng lên, không biết nên nói gì.

Càng biết thì càng đau lòng.

Tất cả mọi người cho rằng, Close ở lại FTW sẽ rất hận đồng đội rời đi

Nhưng thật ra không phải, hắn không hận ai, chỉ cố gắng làm những thứ mình có thể.

FTW trước đây cho hắn ấm áp, bây giờ hắn muốn chia sẻ sự ấm áp này.

Chỉ thế mà thôi.

Lục Phong giật mình, khẽ thở dài: “Cũng không thích đến như vậy”

Vệ Kiêu chớp mắt: “Ơi?”

Lục Phong nghiêng người, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn cậu: “Không bằng em”

Tim Vệ Kiêu đập mạnh.

Cậu ôm chặt gối, hồi hộp nói: “Em không hiểu” Cậu không hiểu thật đấy, nhưng cậu muốn nghe thêm, nghe đến khi nào hiểu mới thôi.

Lông mi đen dài Lục Phong chuyển động: “Ngủ đi”

Vệ Kiêu nóng nảy: “Không phải, em không hiểu thật, đội trưởng, anh đừng vậy mà, nói rõ chút đi!”

Lục Phong: “…….”

Vệ Kiêu chạy sang giường hắn.

Lục Phong thấp giọng nói: “……Thích em hơn”

Vệ Kiêu: “!”

Đệt, chưa nghe được thì muốn nghe, bây giờ nghe được hắn nói bên tai thì muốn thăng thiên tại chỗ.

Không được tỏ tình, không được tỏ tình

Chỉ là tình cảm giữa đồng đội với nhau thôi, là tình cảm giữa hai trai thẳng với nhau.

Nhưng mà…….

Trong lòng Vệ Kiêu vẫn nở hoa, vui vẻ đến mức có thể chạy ba vòng quanh biển, vui đến mức muốn lôi Kim Sung Hyun và Nguyên Trạch ra hét cho họ nghe: “Đội trưởng thích tôi hơn!”

Vệ Kiêu không biết mình ngủ lúc nào, Lục Phong cũng không biết.

Chỉ có một điều chắc chắn

Nhịp tim của họ giống hệt nhau.

Nhanh giống nhau, mạnh như nhau, và cùng đã nỗ lực kiềm nén hệt nhau.

Ngày hôm sau các đội đều dậy sớm.

8 rưỡi ăn sáng xong, 9 giờ tập trung ở hội trường.

Tất cả trận đấu để chọn 6 đội trong 12 đội được chia thành hai đợt tiến hành cùng một lúc.

Nếu không mỗi trận một tiếng, đánh cả ngày cũng không xong.

FTW, L&P, Pro đều ở trong đợt đầu tiên, 3U ở đợt thứ hai.

Hôm qua FTW phải để Thần Phong đi rút thăm, không dám dùng anh Cải tay đen.

Thi đấu tự do thì thế nào cũng được, thi đấu nghiêm túc nên bình tĩnh chút, vòng đầu tiên đã gặp đội mạnh thì khá bất lợi.

Vận may của Thần Phong không tồi, rút trúng một đội ở khu thi đấu Nhật Bản.

Không phải quá mạnh, nhưng cũng không quá kém, ngang ngửa với FTW trước đây.

Tiếc là FTW đã khác xưa rồi, chỉ một kì tập huấn ngắn ngủi, họ trưởng thành lên rất nhiều.

Tại sao đội nào cũng thích được đấu cùng đội mạnh?

Bởi vì hiệu quả rất rõ ràng

Một trận thôi cũng có hiệu quả hơn ba trận đấu ở vòng loại trong mùa giải.

Trong thể thao điện tử, gặp kẻ mạnh mới có thể mạnh hơn, có cơ hội luyện tập tốt, tuyển thủ có thể mở rộng tầm mắt, nâng cao tố chất và tâm lí.

Mấy ngày này FTW đấu tập với L&P và Pro không ít lầm, mỗi trận đấu đều nghiêm túc.

Đội Nhật Bản này lấy đi rừng làm trung tâm.

Đấu với đội đi rừng là chủ lực giống mình……

Nhấn vào xem nhóc điên Vệ điên đến mức nào đi.

Trận đấu kết thúc sau 38 phút, Quiet lấy được Quad kill, và thành tựu Legendary.

Sau khi họ thắng, L&P và Pro cũng thắng.

Vệ Kiêu nhìn lướt qua, phát hiện trạng thái hai đội rất tốt, nhất là Pro, chắc Kim Sung Hyun nghẹn lâu ngày, mặc kệ đây có phải là đội yếu hay mạnh, lấy ngay thợ săn tiền thưởng, sử dụng chiêu cuối vô cùng chính xác, bắn cho đối thủ trầm cảm luôn.

Sau khi màn hình tổng kết hiện lên, mọi người đều há hốc mồm

Sát thương của Kim Sung Hyun chiếm tới 59%

Vệ Kiêu cũng ngẩn người: “Phá kỉ lục luôn kìa!”

Bạch Tài cũng hoang mang: “Huyn thần tiêm máu gà à?”

Vệ Kiêu thì thầm bên tai cậu ta: “Tao thấy acc phụ của mày có lợi dụng vụ này”

CP cá koi hồi sinh, thắp đèn ra trận, quá kích thích!

Tim Bạch Tài nhảy lên cuống họng: “Mày bớt nói đi”

Nếu cậu ta bị bại lộ, cậu ta sẽ kéo tên này chết cùng!

Vệ Kiêu: “Yên tâm, không ai nghe thấy đâu”

Anh Cải hãi hùng khiếp vía: “Câm miệng!”

Vệ Kiêu lầm bầm: “Chuyện này hot như vậy mà không ké fame, mày…….”

Anh Cải che miệng cậu.

Vệ Kiêu hất tay cậu ta ra: “Làm gì vậy, suốt ngày động tay động chân”

Bạch Tài: “…….”

Vệ Kiêu nhìn đội trưởng đang chuyên chú xem thi đấu, trong lòng ngứa ngáy: “Gần đây có bài đăng về tao và đội trưởng không?”

Lỗ tai anh Cải đau nhức, muốn giả điếc.

Vệ Kiêu nói: “Mày không đăng cá koi thì có thể đăng về tao và đội trưởng mà”



Nhận ra tình cảm không ghép CP nữa?

Không thể nào.

Đã nhận ra tình cảm của bản thân rồi thì càng phải càng phải ghép CP, Vệ Kiêu chỉ muốn cột ID Close và Quiet lại với nhau, xua tan những CP tà đạo khác.

Bạch Tài phớt lờ cậu.

Vệ Kiêu nghĩ một hồi, lại rầu: “Mày không làm gì thì giúp tao nghĩ tên CP cho tao và đội trưởng đi”

Bạch Tài nghiêng người: “Chẳng phải có tên là CP tự kỉ rồi à!”

Vệ Kiêu không vui nói: “Tên gì mà xui xẻo, lỡ cả tao và đội trưởng đều như thế luôn thì sap?”

Anh Cải đảo mắt: “Thế mày muốn gọi là gì?”

Vệ Kiêu nghĩ nghĩ nói: “Thì kiểu, CP vững chắc không bao giờ sụp đổ, chân ái trường tồn mãi mãi?”

Anh Cải: “……………….”

Vệ Kiêu: “Có dài quá không?”

Anh Cải: “Cút!”

Ở vòng đấu này, đội cao điểm nhất L&P và đội thứ hai là Pro không đụng nhau.

Bốn đội còn lại thì phải dựa vào vận may.

Thần Phong rút thăm xong thì sửng sốt.

Nhóc Ninh dưới sân khấu lo lắng: “Nhìn sắc mặt huấn luyện viên không ổn lắm, hay là chúng ta trúng số?”

Vệ Kiêu không sợ: “Kiểu gì cũng phải đấu thôi mà!”

Sau đó danh sách thi đấu được công bố

Đội đấu với FTW là……

Bạch Tài nheo mắt nhìn.

Vệ Kiêu nhướng mày

Nhóc Ninh đọc to: “OD?”

Đúng là oan gia ngõ hẹp, bọn họ đụng phải đội của Chu Hưng Phi.

Vệ Kiêu cười cười: “Lão Bạch, cơ hội trời cho kìa”

Lần trước thắng lấy được toàn bộ điểm tích lũy của OD, hôm nay thắng có thể đánh vỡ mộng đẹp của họ.

OD nhìn thấy danh sách thi đấu cũng đưa mắt sang trừng họ, chưa bắt đầu trận đấu mùi thuốc súng đã nồng nặc.

||||| Truyện đề cử: Bệnh Phú Quý |||||

Tất cả mọi người ở đây đều biết hận thù của hai đội này, bây giờ có thể thấy họ đánh một trận thì rất hào hứng.

Người khó chịu nhất chính là Chu Hưng Phi.

Lần trước thua thiệt, gã phải tốn hơn mười ngày mới xây dựng lại được hình tượng của mình, bây giờ…….

Mẹ nó.

Chu Hưng Phi nhìn Bạch Tài chằm chằm, thề rửa mối thù xưa.

Vòng tiếp theo có ba trận thi đấu, lần này không tiến hành cùng lúc nữa.

Phòng livestream mở ra, có kèm phụ đề, quy mô vòng này khác hẳn

Nếu bị thua thì chẳng khác gì nhục trên mọi lục địa.

Vệ Kiêu xoa tay hằm hè: “Đi thôi”

Khí thế mọi người cao ngút: “Được!”

Lần trước FTW đánh OD, Vệ Kiêu lần đầu tiên đổi đường cho Lục Phong, bây giờ đã 10 ngày rồi, đây là lúc bọn họ được chính thức chiêm ngưỡng liên hợp đường trên và đi rừng của FTW.

Vừa bước vào giao diện BP, Lục Phong thấp giọng nói: “Có muốn thử lực tặc không?”

Vệ Kiêu sửng sốt.

Thần Phong nhíu mày: “Quiet hình như chưa từng dùng lực tặc mà”

Lục Phong nhìn Vệ Kiêu.

Vệ Kiêu liền hiểu: “Được!”

Lục Phong: “Anh dùng huyết chiến”

Thần Phong nhắc nhở: “Khinh địch sẽ thua”

Hai mắt Vệ Kiêu rực sáng: “Không đâu”

Lần trước FTW đánh với OD, đường trên của FTW dùng phi chiến, đi rừng là tiên tặc; đường trên của OD là huyết chiến, đi rừng là lực tặc.

FTW thắng.

Nhiều anti cãi rằng FTW thắng là nhờ đội hình, tiên tặc và phi chiến quá linh hoạt, còn lực tặc của OD lại thiên về tấn công; Chu Hưng Phi không thua Quiet mà là bị bại bởi sự khắc chế này.

Nếu để gã lấy được tướng mạnh hơn thì đã đè Quiet ra đánh.

Thủy quân đay nghiến vụ này suốt nửa thắng.

Thậm chí có người còn nói FTW nhỏ nhen, không có phong độ của đại tướng, quá mất thể diện.

Mấy lời này Vệ Kiêu không thèm để ý.

Không để ý không có nghĩa là không biết, ruồi bọ cứ ong ong bên tai rất phiền, đập chết tất cả trong một lần là chuyện không thể, nhưng đập từng con một lại được.

Chu Hưng Phi không phải muốn tẩy trắng bằng chuyện tướng bị khắc chế sao?

Vệ Kiêu lấy lực tặc, có giỏi thì dùng tiên tặc đi

Xem [cái lí do đó có dùng được nữa không!

Khán giả xem livestream một giây đã hiểu: [Đù, FTW tự tin vậy sao!]

[Bị lật xe sẽ thú vị lắm đây]

[Quiet dùng lực tặc à? Có được không vậy]

Đúng là Vệ Kiêu chưa từng dùng lực tặc 5v5, nhưng cậu dùng nó để solo quá quá nhiều lần, đã cực kì quen thuộc.

Đặc biệt là dùng lực tặc solo với tiên tặc.

Cậu đã bị Lục Phong hành hạ đến phát khóc bao nhiêu lần rồi.