Vô Ái Thừa Hoan

Chương 86



Edit: ppi | Beta: Thụy

-

Mặc dù bên trong nhà mới đã có đồ nội thất cả rồi, nhưng chưa có ai từng ở đây nên trông rất trống rỗng, nói chung là thiếu hơi ấm con người. Vì vậy trời vừa tối là Lục An đã vội kéo Triệu Phong đi siêu thị lớn gần đó, dự định sẽ mua thêm vài món đồ cho tân gia.

Triệu Phong đưa hết thẻ ngân hàng cho cậu, con số bên trong tuy rằng không quá lớn nhưng cũng đủ để làm mù mắt thỏ. Có tiền rồi thì mua cái gì cũng không cần phải bận tâm về giá cả, phải chọn hàng tốt mà mua, có điều mua xong mang về có hơi mệt thôi. Biệt thự rất lớn, muốn để kín đồ không phải chuyện dễ, chưa kể nơi nào cũng cần phải quét dọn. Lục An và Triệu Phong cũng không có mướn công ty làm giúp, thế nên hai người phải dọn hết mấy ngày mới xong.

Trang hoàng nhà cửa đâu đó xong xuôi, phản ứng của thai kỳ cũng tới.

Lúc đầu Lục An còn cho rằng cơ thể của mình khỏe mạnh, muốn nhấc vật gì đó lên cũng chỉ cần có một tay. Kết quả là đêm hôm sau, chân cậu bắt đầu chuột rút, đau đớn khó chịu rúc vào lòng ngực Triệu Phong, cố nén nước mắt để không khóc. Hắn phải xoa bóp cẳng chân cho cậu hơn một giờ đồng hồ thì mới khỏi, trán cũng xúc mồ hôi theo cậu luôn, sau đó ngủ cũng không ngon giấc nữa. Cậu áy náy trong lòng, cho nên tối nào đi ngủ cũng nơm nớp lo sợ, sợ mình lại bị chuột rút. Rồi mấy ngày sau, Triệu Phong học được cách mát xa cho thai phụ, mỗi ngày đều đi bài mát xa cho Lục An.

Một mặt là để phòng ngừa chuột rút, mặt khác là để tránh cậu có vết rạn da (*) khi có mang. Thế mới nói Triệu Phong rất ra dáng làm chồng.

(* khi phụ nữ mang thai và sau sinh hay có vết thâm ở bụng, bắp đùi. E tra thì kiểu vậy, vì có mang thai đâu mà giải thích rõ hơn ;-;)

Bụng nhỏ của Lục An không nhô lên chút nào, vẫn trắng trẻo mềm mại, xoa xoa bóp bóp cũng chẳng thấy thứ gì. Cậu không biết Triệu Phong dùng tinh dầu gì để mát xa cho mình, nhưng có vẻ rất cao cấp, còn có hương hoa hồng nhàn nhạt thoảng qua. Cậu nằm ở trên giường, dưới đầu lót một cái gối mềm mại, thật sự rất thoải mái luôn.

Vì phòng ngừa cậu bị cảm lạnh nên cứ khoảng giờ này, điều hòa sẽ chỉnh nhiệt độ ấm hơn một ít. Triệu Phong ngồi xổm một bên, chẳng khác nào đại sư đang vận công luyện võ, vẻ mặt nghiêm túc mát xa cho cái bụng trắng nõn. Đôi tay thô ráp duỗi thẳng như cọ vẽ, dùng sức vừa phải, trong mắt như có tia ấm áp. Chờ tinh dầu thấm hết vào da, hắn lại thoa vitamin E lên, bắt đầu mát xa ở hai đùi.

Đến khi cả người Lục An đều nhũn ra, thoải mái rầm rầm rì rì thì mới dừng lại.

Hơn một tháng trôi qua, hai người lại đi bệnh viện siêu âm lần thứ nhất. Phôi thai vẫn còn rất nhỏ, dự đoán rằng nó chỉ mới hai tháng mà thôi, hai nắm tay nhỏ lớn thế nào còn chưa biết. Bác sĩ tỉ mỉ dặn dò khá nhiều lưu ý khi mang thai, Triệu Phong lấy sổ ra chép lại hết, sau đó lên xe chuẩn bị đưa vợ yêu về nhà.

Trên đường về nhà thấy có tiệm bán giò heo muối tiêu(!), Lục An tự dưng nổi cơn thèm. Trước giờ cậu chưa từng ăn móng heo nên hắn mua một cái, cho cậu ngồi trên xe gặm móng heo đến nỗi miệng dính đầy dầu mỡ.

Lúc có thai việc ăn uống thay đổi cũng là chuyện bình thường. Triệu Phong cũng không nghĩ nhiều, mặc cho cậu ăn hết nguyên cái giò heo, về nhà lại làm không ít đồ ăn cho bữa tối. Vì giò heo đầy dầu mỡ nên bữa tối Lục An không ăn thịt. Một tô canh tàu hủ cải ngọt (2) bị cậu ăn sạch sẽ không sót miếng nào. Nhưng vừa ăn no xong, còn chưa ngồi đã nữa thì có một cảm giác muốn ói dâng lên.

Đây là lần đầu tiên cậu nôn nghén.

Cảm giác nôn mửa đương nhiên không dễ chịu, ở khoang mũi toàn là vị chua lè. Đầu tiên cậu ói ra rau cải trước, sau đó là từng ngụm từng ngụm nước chua lè, ói như thể mình sắp đi siêu thoát. Cậu đang mang thai nên không thể uống thuốc dằn xuống mà chỉ có thể chịu đựng. Triệu Phong đứng kế bên lo muốn chết, hắn ước gì mình có thể thay cậu đối mặt với những gì khiến cậu khó chịu thế này. Mà thực tế, hắn chỉ còn nước liên tục rót nước cho cậu súc miệng thôi.

Tội nghiệp Lục An, cuối cùng cậu ngồi xổm xuống bên cạnh bồn cầu, vừa nôn vừa khóc.

Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, rồi thứ ba, với tần suất càng nhiều lên, mỗi ngày nôn hơn một lần. Cả một tháng Lục An không dám ăn bậy nữa, khiến cho thân thể đang mang thai cũng phải sục đến năm cân, quai hàm hóp lại thấy rõ. Cậu ăn không được, sức sống chạy mất, ngày nào cũng trông uể oải, đi bộ cũng không nhanh như trước. Cũng may cậu chỉ nôn nghén hơn một tháng thôi, khi thai nhi hơn ba tháng tuổi thì tình huống chuyển biến tốt hơn.

Sau đó lại đi kiểm tra, kết quả nói bé con rất khỏe mạnh.

Vào ban đêm, Lục An vui vẻ ăn hết một ly kem Bát Hỉ lớn, tắm rửa xong lại quấn lấy Triệu Phong đòi hôn, xong còn muốn nhiều hơn thế nữa. Từ lúc cả hai ở chung chưa từng nghĩ đến việc sẽ không làm chuyện ấy, mà lần này vì mang thai nên bị bỏ đói ba tháng trời. Với Lục An mà nói thì cậu không thể chịu nổi nữa rồi. Cậu nghĩ rằng Triệu Phong cũng muốn, vậy mà hắn không chịu chạm vào cậu tẹo nào. Cậu lại phải nhịn cả một tuần hắn mới nhạt nhẽo đùa giỡn đúng một lần rồi thôi.

Gãi không đúng chỗ ngứa, hỏi sao ngứa mãi.

Triệu Phong vẫn tiếp tục nhịn, không chạm vào cũng là một cách để cậu yên tĩnh lại nhưng lại làm cho Lục An khóc hu hu. Trước giờ cậu không nghĩ mình ha.m muốn nhiều như vậy, lại còn không khống chế được, nói chung là do nội tiết tố thay đổi nên mới thế. Trong người muốn bốc lửa mà không được tiết, chỉ có thể dời lực chú ý của mình đi chỗ khác. Nhân lúc thai nhi đang ổn định, hai người họ bèn ngồi tâm sự về chuyện gia đình mình.

Triệu Phong là cô nhi, cho nên chỉ có Lục An là kể được thôi.

Thật ra Lục An không phải con ruột của cha mẹ cậu, xuất thân của cậu khá đặt biệt, vừa sinh ra đã bị bỏ rơi ở bờ sông, trời đông lạnh khiến cho mặt mày đều tím tái. Mẹ nuôi của cậu vì hai lần bị thương do mang thai ngoài 4 cung nên muốn có một đứa con cũng khó. Vào buổi sớm nọ đi mua đồ ăn nhìn thấy cậu nên mang về nuôi.

Tuy không phải máu mủ của nhau nhưng còn hơn cả ruột thịt.

Nhưng thân thể cậu đặc biệt, bất nam bất nữ, sống cùng với những đứa trẻ bình thường khác nên khó tránh khỏi việc bị phát hiện. Cha mẹ nuôi của cậu bồn chồn, không cho đi đến trường học mà mời giáo viên đến nhà dạy bảo. Vì vậy Lục An mới thuần khiết và trong sáng như vậy. Lúc cậu còn nhỏ cảm thấy như vậy rất tốt, nhưng lớn rồi thì muốn bay ra thế giới bên ngoài độc chiếm một phương, có công việc của chính mình. Cha mẹ cậu làm sao đồng ý được, vẫn mong cậu chỉ ở trong nhà thôi. Cuối cùng cãi nhau một trận xong rồi bỏ nhà ra đi, một cắc tiền cũng chưa mang theo.

Thật ra cậu rất nhớ cha mẹ, nhưng sau khi ở cùng Triệu Phong lại thì không dám về nhà nữa. Bây giờ cậu mang thai lại càng không dám về. Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt giận dữ của cha mẹ là Lục An hoảng cả lên, không biết nên làm gì mới tốt. Tính của cậu nhu nhược, sợ thì sẽ trốn. Nếu không phải có Triệu Phong ngăn lại, chỉ sợ cậu càng không chịu về nhà. Hai người bàn bạc chốc lát sau đó quyết định liên lạc với một người anh họ của Lục An.

Không ai khác chính là Lục Thừa Vũ.

- Hết phiên ngoại 5 -