Lục An khi còn nhỏ không đi học, chỉ có Lục Thừa Vũ mới được tiếp xúc với bạn cùng lứa. Lục Thừa Vũ biết bí mật của cậu nên trước giờ cậu cũng coi người anh họ này là người một nhà, lúc còn nhỏ cậu hay qua nhà hắn ở cùng.
Nhưng khi lớn rồi, mỗi người cũng phải có cuộc sống cho riêng mình, người anh họ kia cũng bận bịu công việc, chỉ có ngày nghỉ mới về nhà thôi. Tuy vẫn còn chơi thân với nhau, nhưng so với khi nhỏ thì tình cảm cũng vơi đi đôi chút. Mà nói tóm lại thì Lục Thừa Vũ chính là người duy nhất cậu có thể xin giúp đỡ lúc này.
Triệu Phong vẫn còn nhớ hồi trước mình từng thấy Lục Thừa Vũ tức giận, lúc đó hắn đinh ninh rằng anh ta chính là anh họ của cậu. Thấy hắn không có ý kiến gì, Lục An bèn chọn một buổi sáng sớm hồi hộp gọi điện thoại qua.
Bên kia chắc còn đang nghỉ ngơi, một lát sau mới bắt máy, thậm chí cậu còn nghe được sự luống cuống ở đầu bên kia. Lục Thừa Vũ vội nói "Alo", ngay cả người trên giường im lặng cũng không để ý. Hắn khoác áo ngủ lên rồi vội đi ra khỏi cửa, tiến thẳng đến phòng sách.
Tuy trong lòng hắn vẫn thương vị em họ này nhưng thật ra cả hai gặp nhau không nhiều lắm, nhận được cú điện thoại này làm hắn vừa mừng vừa lo. Không đợi Lục An mở miệng nói trước hắn đã ho lên một tiếng, chủ động bắt chuyện:
"Tiểu An, gọi điện cho anh có chuyện à?"
"Anh Thừa Vũ..." Đầu dây bên kia ấp úng nói, hiển nhiên là do cậu chột dạ vì làm sai. Cậu không dám nói thẳng tình hình hiện tại của mình, đầu óc rối tung lên nói lảng sang chuyện khác: "Có phải là em làm phiền anh nghỉ ngơi rồi không..."
"Không có! Không có..." Rõ ràng hắn vừa bò dậy, áo khoác ngủ trên người còn lỏng lỏng lẻo lẻo buộc không chặt. Lục Thừa Vũ hắng giọng, cố làm cho giọng mình nghe tỉnh táo hơn: "Anh dậy từ nãy giờ rồi, em gọi vừa khéo lúc anh đang xem báo thôi."
"À thì..." Lục An vẫn cảm thấy chột dạ, chớp chớp đôi mắt nhìn Triệu Phong rồi nhẹ nhàng đem bàn tay còn lại đặt vào lòng bàn tay hắn, sau đó mới bảo: "Anh, em có chuyện này muốn nói với anh... Nhưng mà nghe xong anh đừng có giận..."
"Nói đi nói đi."
Tay cầm điện thoại của hắn căng chặt, cả người vì nhận được cuộc gọi từ người mình thầm mến mà hưng phấn, đến nỗi không biết rằng ở ngoài khe hở cửa phòng sách có một người đứng đó. Thẩm Mặc im lặng đứng ở ngoài phòng, miệng hơi hé ra, trông có vẻ sững sờ.
Lục An ở đầu dây bên kia không biết còn người khác đang nghe, ấp úng cả nửa ngày mới mở miệng:
"Anh Thừa Vũ... Em, em có thai rồi."
"?!!!" Tin này như đánh cái uỳnh vô đầu hắn, một chút ủ rũ cuối cùng còn sót lại cũng biến đi không còn mảnh nào. Thậm chí hắn còn không dành thời gian để suy nghĩ đã bật thốt lên: "Hả?! Tiểu An! Em bị người khác hiếp?"
"Không, không có!" Lục An cuống cuồng phủ định, lắp ba lắp bắp giải thích: "Em có người yêu rồi... Anh ấy tên là Triệu Phong, ảnh rất tốt với em, sau đó... Sau đó thì em có thai..." Cậu nói càng lúc càng nhỏ, hẳn là vẫn cảm thấy tội lỗi. "Đã hơn ba tháng rồi..."
"Anh Thừa Vũ, em không biết phải nói sao với cha mẹ... Anh biết đó, em lỡ cãi nhau với cha mẹ rồi..."
"Em với Triệu Phong bàn với nhau rằng phải đi về thăm cha mẹ một chuyến, nhưng mà em... Em không dám..."
Cậu không đủ can đảm để nói tiếp, đành mấp máy môi chờ đầu bên kia đáp lại. Từ trong loa chỉ nghe được tiếng hít thở, cậu cho rằng anh họ của mình giận luôn rồi, vẻ mặt bất lực nhìn Triệu Phong. Nhưng trên thực tế Lục Thừa Vũ đã chết đứng tại chỗ.
Đối với hắn mà nói, thật sự đây là một tin động trời.
Thầm yêu người em họ này tận mười năm có hơn, đùng một phát người em họ bảo mình có người yêu rồi, thậm chí còn có thai hơn ba tháng, kể ra ai mà dám tin ngay cho được. Cánh cửa sau lưng nhẹ nhàng mở ra, Thẩm Mặc im lặng đứng đó, ánh mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn vào trong.
"Anh..."
Lục An gọi khẽ một tiếng, Lục Thừa Vũ mới hoàn hồn trở lại, cuống cả lên: "À, ờ... việc này, thế việc này..."
"Dạ, vậy anh có thể giúp em không ạ... Anh ơi, em thật sự muốn đi với Triệu Phong cả một đời, nhưng mà em sợ cha mẹ không cho..."
Mỗi câu xin giúp đỡ của cậu nói ra đều như dao cứa vào tim Lục Thừa Vũ, mà Lục Thừa Vũ vẫn không lộ ra một chút cảm xúc nào, còn chú tâm nghĩ biện pháp giúp cậu. Bộ não luôn linh hoạt nhạy bén lúc này đột nhiên trì trệ. Hắn ngẩn ra hồi lâu mới như tìm lại được giọng nói của mình.
"Được. Anh giúp em... Tiểu An đừng sợ nhé. Em yên tâm, anh sẽ giúp em nói trước với họ... Anh đi liên lạc với họ trước, em yên tâm dưỡng thai ha, không cần sợ..."
Dù cái đầu của hắn rối cả lên, nhưng hắn vẫn lải nhải nói rất nhiều. Chất giọng dịu dàng không giống ngày thường, chắc do hắn và Thẩm Mặc khi triền miên không trân trọng và thương tiếc nhau như thế. Mà bây giờ nghĩ lại, trong tim như có gì đó rút đi máu của mình, đau đến mức hắn như bị nghẹt cả thở.
Từ đầu hắn đã không chú ý, rằng bên ngoài đã vẫn luôn người đứng đấy tự bao giờ.
Cửa đã bị mở lớn, Thẩm Mặc vẫn đứng ở vị trí cũ, chưa từng bước chân vào phòng sách một bước. Giọng nói đêm qua vẫn quấn quýt bên tai cậu, bây giờ lại thật dịu dàng và ôn hòa trò chuyện với một người tên "Tiểu An". Tim cậu như bị thắt lại.
Tại sao anh ấy lại muốn trốn tránh mình?
Cậu biết mình không nên tự suy diễn nhưng vẫn không kìm nổi những ý nghĩ ấy lấp đầy bộ não của mình. Cậu chỉ có thể đứng sau lưng người đàn ông, nhìn chằm chằm vào hắn. Hai người nọ nói chuyện rất lâu, tâm tình Lục Thừa Vũ không tốt lắm nhưng đến cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Lục An thì lặp đi lặp lại mãi hai chữ cảm ơn, cách xa mấy cây số cũng thấy được cậu đang rất vui.
Lục Thừa Vũ thở dài một tiếng sau đó xoay người một cách cực kỳ mệt mỏi.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Mặc mặt không cảm xúc đứng đó. Sự tan vỡ, sụp đổ từ tận đáy lòng trỗi lên, hắn như cảm thấy gì đó so với lúc biết tin Lục An có thai càng đau hơn nữa. Nếu dựa theo tính tình ngày thường của hắn, thấy Thẩm Mặc đứng nghe lén hắn sẽ xụ mặt rồi quát cậu sao dám nghe lén điện thoại của mình. Mà bây giờ một chữ hắn cũng chưa nói, chỉ biết há hốc mồm.
"Là ai vậy, làm anh vội vội vàng vạng chạy xuống phòng sách nghe điện thoại..."
Một bên là người em họ hắn yêu thầm hơn mười năm, một bên là bạn giường ở chung đến ba năm, ai quý hơn ai quả thực khó để so sánh. Lục Thừa Vũ chột dạ cười rồi lại bỏ điện thoại vào trong túi áo ngủ, im lặng một lúc mới đi lên trước mặt Thẩm Mặc, làm như chưa có chuyện gì xảy ra. "Bây giờ không còn sớm nữa, em còn phải đi làm, đi thay quần áo đi."
Chung quy là hắn không dám nói.
Hàng mi của Thẩm Mặc run lên, ý cười trên mặt cũng nhạt đi không ít. Cậu thấp giọng "Ừm" một tiếng, sau đó chớp mắt chầm chậm đi đến trước mặt Lục Thừa Vũ, nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn. Hai thân hình kề vào nhau, giống như tim cũng kề bên nhau như vậy. Cậu nhắm mắt lại, nỉ non bằng giọng mũi:
"Lục Thừa Vũ, em yêu anh..."
Hắn chau mài, chỉ đáp lại một câu: "Tôi biết."
Nếu Lục An mang bụng bầu như vậy đi gặp cha mẹ, chắc chắn họ sẽ không thể nào chấp nhận nổi. Vì vậy Lục Thừa Vũ sẽ đi nói trước một tiếng, để xung đột sẽ hòa hoãn hơn ít nhiều. Mặc dù vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên, nhưng đứa bé bốn tháng rưỡi cuối cùng cũng có thể cùng cậu và Triệu Phong về nhà rồi.
Tuy không lớn, nhưng bây giờ bụng cậu đã lộ lên rồi, nhìn là biết đây là một thai phụ, hoàn toàn không thể mặc áo sơ mi để che bớt được. Triệu Phong có chuẩn bị cho nhà cậu không ít quà, túi nào túi nấy nặng trịch. Xe hơi chầm chậm chạy vào cửa, có lẽ là người nhà nghe thấy tiếng động nên chạy ra mở cửa.
Nhìn thấy biển xe đỏ chói, Lục Thừa Vũ vô thức nhíu mày, những cảm xúc từ trong lòng cũng dâng lên. Ánh mắt hắn sắt bén nhìn Triệu Phong ngồi ở ghế lái, dù chưa từng đặt chân vào giới chính trị nhưng vẫn có thể chắc nịch khẳng định thân phận của hắn ta.
Là quân nhân, không sai đi đâu được.
Lục An đã mở cửa ghế sau, cẩn thận đi xuống, thấy Lục Thừa Vũ lập tức vui vẻ chào một tiếng. Triệu Phong lấy đồ vật ở sau cốp xe ra, cậu và anh họ nói chuyện vài câu rồi cũng đi qua giúp. Ngay lúc này, cha mẹ Lục An vừa đi ra đứng ở cửa. Mẹ của cậu rất nhớ cậu, nước mắt chảy dài, lắp bắp gọi: "Tiểu An". Còn cha cậu lại trừng mắt, cả người toát lên một luồng khí lạnh. Đám khí lạnh kia khi nhìn đến Triệu Phong tức thì sắc bén như gặp phải kẻ thù, chẳng hề là cái nhìn của cha và con rể.
Lục An đã lâu không gặp cha mẹ, xách đồ đạc chạy bước nhỏ qua chào cha chào mẹ một tiếng rồi kìm không được nước mắt. Triệu Phong cũng chạy theo đằng sau, lễ phép như một đứa trẻ hỏi thăm người lớn tuổi hơn mình.
Nhưng không có ai để ý đến hắn.
Lúc này Lục Thừa Vũ bước lên, mặc dù cái gì cũng chướng mắt nhưng hắn vẫn sắm vai một người anh trai tốt nỗ lực giúp em họ giải vây. Cha mẹ của cậu hiển nhiên không muốn nhìn người đã bắt cóc con trai bảo bối của họ, Lục Thừa Vũ cũng vậy, nhưng không thể không cùng nhau vào phòng. Không khó để hắn dựng lên không khí náo nhiệt, chỉ cần mở miệng tán gẫu hai ba câu là Lục Thừa Vũ đã làm tròn chức trách của một người hòa giải, có điều tâm tình của hắn không được tốt như bề ngoài.
Còn Triệu Phong thì cũng không đến mức phải ở thế thụ động.
Dáng người hắn vừa cao vừa nghiêm, lúc không nói lời nào lại như một thanh kiếm bén nhọn, và chỉ khi đứng trước mặt người khác mới thế. Chứ khi nhìn Lục An, ánh mắt hắn dịu dàng như gió xuân vậy. Cha của Lục An nhìn chằm chằm hắn từ nãy giờ, những chi tiết nhỏ ấy đều không qua khỏi mắt ông. Thừa lúc hai mẹ con đang nói chuyện, ông tối mặt ho một tiếng với Triệu Phong, ý bảo đi lên lầu nói chuyện.
Lúc này Lục Thừa Vũ có cũng như không.
Đương nhiên hắn không thể theo sau, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh dì giúp việc, mỉm cười nhìn chiếc bụng hơi phồng lên kia của Lục An.
Tốt vậy mà, đáng tiếc không phải của hắn.
Hắn vẫn cười, còn nói tốt giúp Triệu Phong thêm hai câu, cải thiện ấn tượng của dì Lục với người em rể này nhưng trong lòng đã sớm đau đến thấu cả ruột gan, đau đến nỗi khiến cả người muốn run. Ý thức hắn đã hơi mù mờ, bỗng trong đầu lại hiện lên gương mặt của Thẩm Mặc.
Hắn và Thẩm Mặc đang cãi nhau.
Bận giải quyết chuyện của Lục An nên Lục Thừa Vũ không có ý định giải hòa với Thẩm Mặc. Trước nay là hắn bao nuôi Thẩm Mặc, cho nên vốn không hề quan tâm đến cảm nghĩ của đối phương, như thể là việc đương nhiên vậy. Hắn nào biết là do hắn đòi bao nuôi cậu, còn cậu thì có lòng tự trọng rất lớn, cuối cùng cậu dọn ra ngoài ở, còn vô cùng nghiêm túc nói rằng sẽ trả lại cho hắn chút tiền kia.
Hắn nào để tâm đến ba mươi vạn đó đâu.
Lục Thừa Vũ cảm thấy hối hận, nhưng cũng không biết phải xử lý thế nào mới phải nên đành để giải quyết xong chuyện của Lục An rồi tính tiếp. Ước chừng một giờ hơn trôi qua, Triệu Phong và cha của Lục An mới xuống lầu. Khi nãy ông còn xụ mặt mãi, bây giờ lại mỉm cười trông có vẻ hài lòng. Lục An vui vẻ chạy đến ôm lấy Triệu Phong, nũng nịu gọi "cha" một tiếng. Mẹ cậu cũng đi qua, thật là một gia đình vui vẻ hòa thuận, hòa hợp vô cùng.
Chỉ là không có phần của Lục Thừa Vũ.
Hắn chỉ là anh họ của cậu mà thôi, lúc này còn muốn ở lại thì đúng là không thích hợp. Dù cho dì Lục muốn mời hắn ăn cơm song Lục Thừa Vũ cũng lễ phép tìm cớ từ chối. Hắn phiền não lái xe về gian phòng chung cư không người kia.
Thẩm Mặc đã dọn đi được một thời gian rồi.
Lúc đi ngang qua siêu thị ở một tiểu khu, hắn ghé qua mua hai bình rượu xái (*), định để giải sầu. Hắn biết không nên lái xe khi đang say, vì vậy không uống liền mà cầm trong tay, chờ lúc dừng xe rồi đi lên lầu. Có lẽ người cô đơn khi thất tình càng u sầu, cho nên vị rượu như đậm thêm. Chút ảo não kia càng thêm nặng nề, chỉ muốn có thể gọi điện cho Thẩm Mặc ngay lập tức.
(*: Rượu xái: là tên của một loại rượu trắng, còn gọi là rượu nước thứ hai. Hàm lượng cồn 60-70%)
Nhưng không cần hắn lấy điện thoại ra, bởi vì đã có người ngồi xổm ở bên ngoài.
Sắc trời đã bắt đầu tối, tia nắng xuyên qua tầng mây chiếu lên trên người cậu. Chắc là Thẩm Mặc đã lâu không nghỉ ngơi tốt, dáng vẻ cậu mệt mỏi không được như thường ngày. Nghe được tiếng bước chân, cậu hoảng hốt ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn người xách theo hai bình rượu đi lên lầu.