Vờ Ấu Trĩ

Chương 44



Trong phòng KTV được bao sẵn, đèn vũ trường vừa phát sáng vừa xoay tròn, không có ai hát hò, trên dãy ghế sofa dài có hai người đang hôn nhau, hai chiếc micro nằm đơn độc trên bàn trà, chiếc bánh kem sau khi được thổi nến xong đã mất đi tác dụng lạnh lùng nằm một bên.

Hai đầu gối Dụ Ấu Tri khép chặt, đầu ngón tay siết chặt váy đồng phục học sinh, một tay của Hạ Minh Sầm tùy ý đặt ngang thành ghế sofa, tay còn lại thì nán lại trong không trung trong chốc lát, cuối cùng anh vẫn nắm lấy bàn tay đang siết chặt đầu gối của cô, nắm vào lòng bàn tay anh.

Hết nụ hôn này đến nụ hôn khác, làm sao nỡ tách đôi môi ra chứ, ở nơi đây cứ như tràn ngập sự cám dỗ vậy.

Thực ra, hai người đều biết rõ còn có loại cám dỗ khác mạnh mẽ hơn như thế này rất nhiều, nhưng mà mức độ hôm nay đã quá đủ để tiêu hóa dư vị lúc nãy rồi.

Khi buông nhau ra, Hạ Minh Sầm nhìn cô thật sâu, cuối cùng hôn một cái thật kêu ở khóe môi cô.

Dụ Ấu Tri không hiểu, vì sao còn phải như vậy chứ, rồi đột nhiên nghe thấy một giọng cười trầm thấp hỏi: “Vẫn còn muốn nữa sao?”, hồi lâu sau cô mới kịp phản ứng, thì ra đó chính là tín hiệu của sự kết thúc.

Ai mà biết được, anh lại không nói gì, cô đột nhiên cảm thấy mình thiệt thòi, vì trông có vẻ kỹ năng của anh rất thành thạo, nên cô vẫn chưa muốn dừng lại.

Dụ Ấu Tri mím mím môi, túm lấy cà vạt kéo anh xuống hôn nhẹ dưới vẻ mặt bối rối của anh, ra hiệu kết thúc.

Hạ Minh Sầm ngây người sửng sốt, cúi đầu nhìn cô, mặc dù mặt anh rất đỏ, nhưng nơi khóe miệng lại đắc ý cong lên.

Không ai nói chuyện, trong không khí lưu chuyển một cảm giác hụt hẫng như lơ lửng giữa không trung.

“Anh ra ngoài một lát.” Hạ Minh Sầm nói.

Dụ Ấu Tri không hỏi anh ra ngoài làm gì, chỉ cảm thấy anh ra ngoài thì càng tốt, để cho cô có thể bình tĩnh trở lại.

Môi của tiểu thiếu gia đúng là mềm mại thật, đôi môi mềm này tại sao thường ngày lại nói những lời khó nghe vậy chứ.

Rõ ràng là cô muốn bình tĩnh lại một chút, nhưng hà cớ gì cứ mãi nghĩ về nó.

Dụ Ấu Tri xoa trán, thầm mắng bản thân quá biến thái.

Mà Hạ Minh Sầm đi ra ngoài cũng chỉ là cái cớ, anh vốn chẳng cần đi đâu, thật ra là đang ngồi ngây người ra trên sofa ở đại sảnh.

Khóe môi vốn dĩ là một đường thẳng, nhưng mà ngồi ở đó lại cứ bất giác cong lên, rồi không muốn gây chú ý với người khác nên chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, dùng tay che che khóe miệng, tiếp tục nhìn chằm chằm sàn nhà trong ngơ ngác.

Một bóng người đột nhiên tiến lại gần, anh liếc nhìn, là váy đồng phục của trường quốc tế Gia Phong, anh ngước mắt ngạc nhiên, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Sao em lại ra đây?”

Sau đó anh sững người, đứng trước mặt anh là Tịch Gia.

Sau khi từ chối bữa tiệc sinh nhật mà Tịch Gia tổ chức cho anh lần trước, Tịch Gia đã nổi trận lôi đình nói rằng sẽ tuyệt giao với anh, ở trường nếu như tình cờ gặp, cô ta cũng ngoảnh mặt đi.

Hạ Minh Sầm thực sự hiểu quá rõ thủ đoạn của cô ta, đại tiểu thư tùy hứng được nuông chiều, bình thường rất dễ cáu gắt vì những chuyện nhỏ, người nhà cô ta vốn đã quen với chuyện này, mà những chàng trai hay những người xung quanh cô ta cũng tình nguyện nuông chiều.

Nhưng Hạ Minh Sầm bình thường vốn là người to gan, ngạo mạn, bản thân anh cũng là thiếu gia, tính tình của anh so với Tịch Gia thậm chí còn khó chiều hơn, nên đương nhiên sẽ không nể nang gì cô ta.

Giữa hai người họ là mối quan hệ thanh mai trúc mã, nhưng có thể giữ gìn đến tận bây giờ hoàn toàn nhờ vào Tịch Gia đã vất vả duy trì, bình thường trước mặt người khác cô ta có là đại tiểu thư như thế nào thì chỉ cần đến chỗ của Hạ Minh Sầm, đánh rắm nửa cái cô ta còn không dám.

Không chỉ Hạ Minh Sầm, mà ngay cả những người khác cũng đều nghĩ rằng việc Tịch đại tiểu thư tuyên bố tuyệt giao sẽ không kéo dài được mấy hôm. Nhưng cô ta quả thật đã nghiến răng kiên trì được tận 2 tháng, trong 2 tháng này cô ta ép buộc bản thân không được tìm Hạ Minh Sầm.

Cô ta cứ nghĩ rằng lần này thái độ của mình đã đủ kiên định, nhưng rồi không biết từ lúc nào cô ta đã đứng trước mặt Hạ Minh Sầm rồi, kết quả vẫn là thất bại thảm hại.

Hạ Minh Sầm chẳng bận tâm hỏi tại sao cô ta ở đây, chỉ thong thả hỏi: “Không tuyệt giao nữa sao?”

Mắt Tịch Gia chỉ chốc lát đã đỏ lên, cúi rụp xuống, siết chặt tay lại đặt bên người.

Lời tuyệt giao này, cô ta đã nói rất nhiều lần rồi, người duy nhất vì nó mà buồn chỉ có bản thân cô ta.

Tịch Gia cắn chặt môi, không muốn nhớ lại ngày đó đã xấu hổ trước mặt nhiều người như thế nào, cô ta đứng trước bao nhiêu người không mời Dụ Ấu Tri, Dụ Ấu Tri hôm đó thật sự đã không đến, nhưng không ngờ được Hạ Minh Sầm cũng không đến như vậy.

Ngày hôm đó anh đón sinh nhật ở đâu, cùng với ai, cô ta có thể lờ mờ đoán ra được, nhưng không muốn và càng không dám xác nhận.

Hôm nay cô ta chỉ tình cờ nhìn thấy Hạ Minh Sầm đến KTV lại còn dẫn theo một người khác.

KTV này vốn là một trong những điểm gặp gỡ học sinh của trường trung học quốc tế Gia Phong. Tịch Gia là khách VIP của nơi này, thường xuyên đến đây hát với bạn bè, Hạ Minh Sầm cũng từng cùng bạn bè đến đây mấy lần, nhưng anh chưa từng cất giọng, chỉ khi thiếu người anh mới tham gia cùng.

Tịch Gia thẳng thắn hỏi: “Cậu ở cùng với Dụ Ấu Tri sao?”

Hạ Minh Sầm hơi nhướng mày ngạc nhiên, như thể hoài nghi vì sao cô ta biết.

“Tớ nhìn thấy rồi!” Tịch Gia ngập ngừng, khó khăn lên tiếng: "Cậu hôn cô ấy rồi.”

Cô ta trước giờ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Minh Sầm.

Bất cứ lúc nào anh cũng đều thản nhiên, dửng dưng, đôi mắt đó luôn luôn lạnh lùng, thờ ơ, anh chưa từng vì bất kỳ ai, hay bất kì việc gì mà cúi đầu, tuy nhiên giờ lại vì hôn một cô gái mà anh nhẹ nhàng nghiêng người, cúi đầu để phù hợp với chiều cao của cô gái đó.

Hạ Minh Sầm không ngờ tới sẽ bị người khác nhìn thấy, vẻ lãnh đạm trên mặt biến mất, anh sờ sờ mũi, khẽ tặc lưỡi một tiếng.

“Cậu đã nhìn thấy cả rồi, còn muốn hỏi để làm gì?”

Tịch Gia mang theo một tia hy vọng nói: "Hai người hôn nhau, không đồng nghĩa là sẽ ở bên nhau."

“Nhưng với tôi thì có."

Tịch Gia quá hiểu Hạ Minh Sầm rồi, anh kiệm lời như vàng bạc, hiếm khi nói đùa, một khi lời đã thốt ra sẽ không dễ dàng gì mà rút lại.

“Tại sao lại là Dụ Ấu Tri chứ?” Giọng điệu của Tịch Gia không tránh khỏi kích động: "Khi cậu ta mới tới nhà cậu, không phải cậu rất ghét cậu ta sao?"

Hạ Minh Sầm mím mím môi, không nói gì.

“Cậu ta chẳng qua chỉ là một con mèo hoang được chú Hạ mang về thôi mà? Nhà của cậu cho ăn, cho ở thì cậu ta đáng ra phải biết mang ơn chứ, dựa vào cái gì mà còn nhắm tới cậu? Cậu ta đang toan tính điều gì chứ?”

Hàng loạt câu hỏi của Tịch Gia khiến Hạ Minh Sầm nhíu mày, vừa định nói gì đó, Tịch Gia lại hỏi anh: "Cậu vì thương hại nên mới ở bên cậu ta phải không?"

Hạ Minh Sầm phủ nhận: “Tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy."

Giọng Tịch Gia đã run run: “Nói như vậy là cậu thích cậu ta đúng không?”

Câu hỏi này rõ ràng là do cô ta hỏi, nhưng ngay khi Hạ Minh Sầm vừa định mở miệng, cô ta lại đột nhiên cắt ngang lời anh.

“Hạ Minh Sầm, tớ và cậu quen nhau bao lâu, còn cậu ta và cậu biết nhau được bao lâu?”

“Không liên quan gì đến việc chúng ta quen nhau bao lâu. Tịch Gia, việc cậu nổi điên với tôi, tôi không quan tâm, sau này tôi đón sinh nhật như thế nào, tôi tự quyết định.”

Hạ Minh Sầm vẻ mặt bình thản: “Đừng nhắm vào Dụ Ấu Tri, cô ấy không có đắc tội với cậu.”

Từ miệng của anh nghe thấy ba từ Dụ Ấu Tri, Tịch Gia lập tức như nổ tung, không cam tâm phản bác: “Nhưng cậu ta đã ra tay với cậu, vậy là đắc tội với tớ rồi!”

Hạ Minh Sầm nhăn mặt, hỏi ngược lại cô ta: “Vậy tôi cũng ra tay với cô ấy rồi, như vậy có phải đã đắc tội với cậu không?”

Tịch Gia mím môi, trong giọng điệu tưởng chừng sắp khóc đến nơi, nhưng vẫn lặp lại câu nói kia: “Hạ Minh Sầm, rõ ràng là hai người chúng ta quen biết trước, cậu ta là người đến sau mà.”

Rõ ràng cô ta mới là người chứng kiến suốt chặng đường anh trưởng thành, từ đứa trẻ non nớt đến hiện tại là một thiếu niên cao ráo, rực rỡ, cô ta dù trong phút giây thôi cũng chưa từng bỏ lỡ.

Mà bản thân Hạ Minh Sầm cũng là người chứng kiến sự trưởng thành, chứng kiến cô ta từ đứa trẻ đến dáng vẻ 17 tuổi như bây giờ.

Ánh mắt Hạ Minh Sầm bình tĩnh, trong giọng nói có một cảm xúc rất nhẹ: “Tịch Gia, chúng ta cùng nhau trưởng thành, tôi xem cậu là bạn, ngoài ra hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác, cậu muốn tuyệt giao, tùy ý cậu, tôi không nợ cậu gì cả.”

Tịch Gia không nói nên lời.

Tình cảm của cô ta đối với anh rõ ràng như vậy, đã vô số lần cô ta bày tỏ nó với anh bằng giọng điệu đùa cợt, nhưng trong một khắc lại sợ anh từ chối, cô ta lại bày ra vẻ hi hi ha ha qua loa cho qua.

Cô cho rằng Hạ Minh Sầm chỉ là chậm chạp, thời gian dài, anh sẽ tự nhiên nhận ra tình cảm của cô ta.

Thanh mai trúc mã thân thiết với nhau, theo năm tháng trôi đi, một bên sẽ sớm nhận ra và thời gian sẽ chứng minh đây là chuyện tình do ông trời sắp đặt.

Tuy nhiên, Hạ Minh Sầm chỉ xem cô ta như một người bạn chơi cùng, là bạn bè. Trong lòng anh, cô ta đúng là không giống với những cô gái khác, đối với anh, cô ta vẫn có một chút đặc biệt.

Nhưng đơn giản chỉ có như vậy thôi.

Giữa cô ta và Hạ Minh Sầm không phải là câu chuyện thanh mai trúc mã trở thành người yêu, nếu Hạ Minh Sầm là vai nam chính của cô ta, thì cô ta chỉ có thể là vai nữ phụ của anh.

Nhưng tại sao nữ chính cứ phải là Dụ Ấu Tri.

“Tớ sẽ không tuyệt giao với cậu.” Tịch Gia cố nén khóc, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, giọng điệu gần như cố chấp nói: “Còn câu, Minh Sầm, tớ dám bảo đảm, cứ cho là hai người đang ở bên nhau đi, nhưng sớm muộn sẽ có một ngày sẽ chia tay, cậu tin không?”

Không cần biết là tình cảm giữa họ sẽ có rạn nứt hay do tương lai bị chú, dì hoặc ông phản đối.

Đây không phải là vô cớ nói rủi, đây là dự cảm của Tịch Gia.

Họ tuyệt đối sẽ không đi đến cuối cùng.

Nói xong, Tịch Gia không nhìn tới Hạ Minh Sầm nữa, cô ta thẳng lưng như một con thiên nga cao quý quay người rời đi.

Nhìn bộ dạng vừa kiêu hãnh vừa xấu hổ của đại tiểu thư, Hạ Minh Sầm thu hồi ánh mắt, hờ hững nhếch môi.

-

[Anh đã dời ngày tổ chức tiệc đính hôn sớm hơn, vì vậy sắp tới chúng ta phải nhanh chóng về quê]

[Tuần này em rảnh không?]

Khi hai tin nhắn này được Hạ Minh Lan gửi đến cũng là lúc Dụ Ấu Tri bận sứt đầu mẻ trán.

Vụ án mới mà cô sắp xử lý liên quan đến các dự án xây dựng, lĩnh vực xây dựng luôn là lĩnh vực tham nhũng hoành hành nặng nề nhất. Chừng nào thành phố còn những tòa nhà hay đường xá cần được xây dựng thì không bao giờ thiếu chứng cứ cho việc chi tiền, càng không thiếu các hoạt động hộp đêm khác nhau.

Trước đây, vụ án của Chu Vân Lương liên quan đến Cục Giám định Chất lượng và nhiều nhân viên trong cục, không ngờ lần này vấn đề còn lớn hơn, một bức thư báo cáo cho biết Cục trưởng Cục Giám định Chất lượng tại chức nhiều năm đã nhận tổng cộng gần một triệu nhân dân tệ tiền hối lộ.

Tuy nhiên, con số gần một triệu hối lộ này chỉ là một vài con số trên thư báo cáo, căn bản không có bằng chứng xác thực nào cả.

[Em không chắc liệu em có cần tăng ca không nữa.]

Trả lời tin nhắn mà Hạ Minh Lan đã gửi xong, Dụ Ấu Tri xoa thái dương trước một đống tài liệu lớn.

Lúc này, anh Đinh từ phòng trưởng phòng đi ra, phấn khởi tuyên bố với mọi người: “Các đồng chí, có tin tốt. Thời gian xét xử sơ thẩm Chu Vân Lương đã được ấn định, sẽ là thứ ba tuần sau. Đến lúc đó, ai muốn đi nghe thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ nhờ Phòng Công Tố dành chỗ cho mọi người.

Mọi người đều cảm thán rằng vụ án này cuối cùng cũng kết thúc rồi, chỉ có trọng điểm của Miêu Diệu bị lệch hướng.

“Vậy bữa ăn mà trưởng phòng nói có phải là tới lúc thực hiện rồi không? Chúng tôi có thể cùng đội điều tra hình sự ăn cơm rồi phải không?”

“Chậc chậc chậc, đối với mấy người của đội điều tra hình sự này vẫn chưa chết tâm sao?” Anh Đinh lại bắt đầu trêu chọc Miêu Diệu: "Anh khuyên em đừng ôm hy vọng nữa, nói không chừng đến lúc ăn cơm rồi bọn họ mỗi người dẫn theo người nhà đến, để anh xem em còn dám si mê họ không?”

Miêu Diệu ngắt lời, tự tin nói: “Em đã nghe ngóng cả rồi, bọn họ phần lớn đều là độc thân.”

“Ờ, vậy hai chàng mà em thấy đẹp trai nhất thì sao?”

“Anh nói đội trưởng Lý và đội phó Hạ sao? Yên tâm đi, đều là những người nghiện công việc cả, đừng nói đến vợ, ngay cả kết giao tìm bạn gái còn không có thời gian nữa cơ.”

“vậy tôi chúc đồng chí Miêu Diệu mã đáo thành công!” Anh Đinh làm bộ làm tịch gửi lời chúc phúc, sau đó đi đến bàn của Dụ Ấu Tri gõ gõ: "Tiểu Dụ, đến lúc đó nhớ dẫn theo bạn trai nha, đừng có quên đó.”

Dụ Ấu Tri đang lo lắng về vụ án, đầu cũng không ngẩng lên, qua loa đáp lời anh một tiếng.

“Này, em sao vậy?” Anh Đinh thấy tài liệu trên bàn của cô bừa bộn liền hỏi: “Vụ án không tiến triển à?”

Dụ Ấu Tri gật gật đầu nói: “Cục trưởng Nhạc này quá sạch sẽ rồi, không có xe hay nhà nào đứng tên ông ta cả, cũng không có tài khoản tiết kiệm, ngôi nhà mà bọn họ ở vẫn đang đứng tên chị gái của ông ta.”

“Ây yo, người thanh liêm như vậy làm sao vẫn có người tố cáo ông ta tham ô chứ?” Anh Đinh dang tay ra: “Anh đây sẽ trở thành tham mưu của em.”

Dụ Ấu Tri đưa tài liệu cho anh ấy, lại nói: “Nhưng em cứ cảm thấy càng sạch sẽ càng đáng ngờ.”

“Em có từng nghe câu nước trong quá thì không có cá chưa?” Anh Đinh lật lật tài liệu, hỏi: “Tài sản đứng tên người thân thiết của ông ta đã kiểm tra hết chưa? Vợ của ông ta thì sao?”

“Kiểm tra rồi, đều không có vấn đề.” Dụ Ấu Tri lật giúp anh đến một trang tài liệu.

Anh Đinh cũng bị sốc: “Wow, tài khoản sạch thật đấy, còn sạch hơn cả hồ sơ tín dụng của anh."

Hai người vẫn đang nói chuyện, lúc này lão Thẩm lại cầm một phần tư liệu đi đến: “Tiểu Dụ, thông tin về hai đứa con của ông Nhạc tới rồi đây!”

Dụ Ấu Tri vội vã cầm lấy, lật xem, anh Đinh lập tức tìm được trọng tâm vấn đề: “Hay lắm, trường cấp ba quốc tế Gia Phong!"

Cô sững người không nói gì một lúc.

Lão Thẩm hỏi anh Đinh: “Cái gì? Cậu cũng biết ngôi trường này sao?"

“Làm sao cháu lại không biết chứ, xuất thân là trường tư thục nổi tiếng, nghe nói ở trong đó đều là thế hệ thứ 2, thứ 3 ở mọi ngành nghề trong xã hội, người học ở đó cơ bản đều đã ra nước ngoài cả rồi, một nhóm là thiếu gia và tiểu thư sinh ra đã ngậm sẵn thìa vàng, du học đối với bọn họ mà nói chẳng qua là rót nước lã mà thôi.” Anh Đinh bĩu môi nói: "Chỉ riêng học phí hàng năm và các khoản phí linh tinh đã không phù hợp với gia đình bình thường rồi.”

“Anh Đinh, ghét người giàu là không đúng rồi!” Miêu Diệu chen vào: "Nếu không có bọn họ mỗi năm nộp nhiều thuế như vậy thì lương của chúng ta từ đâu mà tới chứ?”

“Ai biết được bọn họ có trốn thuế không chứ, kiếm được càng nhiều thì phải nộp thuế càng nhiều, nộp càng nhiều thì càng khổ, càng khổ thì càng muốn trốn thuế, đó là một cái vòng luẩn quẩn."

Dụ Ấu Tri không lên tiếng, chủ yếu là cũng không biết mở miệng như thế nào.

Bởi vì cô cũng xuất thân từ trường cấp ba quốc tế Gia Phong, vì vậy ở một góc độ nào đó thì cô đã được hưởng những đặc quyền từ hệ thống quý tộc.

“Đừng có lạc đề, đây là công việc của cục thuế, chúng ta làm tốt việc của chúng ta là được rồi.” Lão Thẩm cắt ngang lời của anh Đinh.

Anh Đinh nhún vai nói: “Vậy cháu lại đi tìm Chu Vân Lương của cháu vậy.”

Đợi khi anh ấy đi rồi, lão Thẩm mới nói với Dụ Ấu Tri: “Tiểu Dụ, em cũng tốt nghiệp từ trường cấp ba đó phải không?”

Lão Thẩm đã xem hồ sơ của cô nên đương nhiên biết chuyện.

Dụ Ấu Tri gật đầu: “Vâng ạ, là nhờ gia đình hồi đó đã nhận nuôi và tài trợ cho em.”

“Vậy sau này bọn họ không còn chu cấp cho em nữa sao?”

“Không ạ.”

“Thảo nào!”

Hồ sơ ghi rằng Dụ Ấu Tri đã đến nước Anh để học đại học sau khi tốt nghiệp trường trung học quốc tế Gia Phong, nhưng khi chưa đầy một năm đã thôi học và trở lại tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước, thi vào trường Đại học Khoa học Chính trị và Luật, rồi hiện đang ngồi trong văn phòng của Cục Chống tham nhũng.

Chắc có xích mích gì đó với gia đình nhận nuôi nên bọn họ đã tạm ngưng chu cấp.

Nhưng dù sao đó là quyền riêng tư của mỗi người, Dụ Ấu Tri không nói, có là cấp trên cũng không tiện hỏi.

Lão Thẩm chuyển chủ để: “Vậy thì càng tốt, em biết học phí hàng năm của trường trung học quốc tế Gia Phong rồi đó, không phải người bình thường có thể chi trả được, chưa kể Cục trưởng Nhạc còn phải nuôi hai đứa con, cả hai đứa đều học ngôi trường tốt như thế, đối với mức lương như vậy có khả năng không?”

“Không thể, trừ khi ông ta có nguồn thu nhập khác!” Dụ Ấu Tri nói: "Vẫn là thầy lợi hại, nghĩ đến ra tay từ chỗ hai đứa con của ông ta.”

“Làm lâu rồi em cũng sẽ có trực giác này thôi.” Lão Thẩm nói: "Chỉ là thầy vốn không thể tìm thấy nó nhanh như vậy, phần lớn là nhờ vào các đồng chí công an thay thầy đến ủy ban khu phố, vừa thấy công an cần điều tra là bọn họ không nói một lời đã hợp tác ngay!”

“Em tốt nghiệp từ đó, vừa hay có thể tùy ý quay lại trường học.” Lão Thẩm nói: "Theo lý mà nói thì nên sắp xếp thêm một người cùng em đi, nhưng mà chúng ta không có ai tốt nghiệp từ đó cả, đến lúc đó sẽ bị hỏi tới hỏi lui, sợ là sẽ đánh rắn động cỏ, em đi một mình được không?”

Dụ Ấu Tri gật đầu: “Em sẽ thử.”

Lão Thẩm cũng gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm lắm về cô học trò này, lại nói: “Này, hay cứ để thầy giúp em hỏi thăm xem sao, có người giúp đỡ vẫn còn hơn không.”

Thực ra, còn có một người cũng đã tốt nghiệp từ đây.

Dụ Ấu Tri mím môi, thôi đừng nói cho lão Thẩm biết.

-

Cuối cùng cũng tan ca, Dụ Ấu Tri lại chạy thẳng tới chỗ Mã Tịnh Tịnh.

Kể từ lần trước trở về, Mã Tịnh Tịnh có vẻ hơi sợ khi ở một mình, thường nhắn tin cho cô, bảo cô đến thăm cô ta.

Tuy chính Mã Tịnh Tịnh đã cố gắng hết sức để ngăn Hạ Minh Sầm bắt Chu Phỉ đi, nhưng Dụ Ấu Tri biết Mã Tịnh Tịnh không phải sợ Chu Phỉ báo thù, mà là vì cô.

Vụ án của Chu Vân Lương sắp được xét xử, cô đã giúp Mã Tịnh Tịnh liên hệ bệnh viện để phẫu thuật, cho dù Chu Phỉ không đồng ý thì cô không thể để anh ta tiếp tục khống chế cái bụng của Mã Tịnh Tịnh được nữa.

Cha con nhà họ Chu đều nhìn chằm chặp đứa trẻ này như hổ đói. Chỉ cần Mã Tịnh Tịnh không muốn sinh, có là ngọc hoàng tiên đế cũng không thể bắt cô ta sinh.

Tình cờ là khi cô đến không có Chu Phỉ ở đó, Dụ Ấu Tri hỏi Mã Tịnh Tịnh rằng Chu Phỉ gần đây không ghé qua sao.

Mã Tịnh Tịnh vốn dĩ đang nằm thảnh thơi ăn táo, vừa nghe đến tên Chu Phỉ, trong vô thức toàn thân cô ta run lên, khô khốc nói: “Anh ta mấy ngày nay đều không có đến đây.”

Dụ Ấu Tri không hỏi tiếp, nhìn qua rồi hỏi: “Thế còn người bảo vệ bình thường giám sát cô thì sao?”

Mã Tịnh Tịnh càng qua loa: “Không biết, chắc đi vệ sinh rồi.”

Dụ Ấu Tri một lòng nghĩ về vụ án, không chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt của Mã Tịnh Tịnh, cô xoa cằm đoán: “Lẽ nào chuyện lần trước ở câu lạc bộ đã tạo cho anh ta bóng ma tâm lý rồi à?”

Thật ra cô luôn nghĩ không ra, lúc đó là ở câu lạc bộ, Chu Phỉ lại là một người ăn nói thận trọng, không giống cha của anh ta, quan hệ nam nữ tương đối bình thường, cho dù có khao khát đến đâu cũng sẽ không vơ đại một người phụ nữ khác, Mã Tịnh Tịnh là tình nhân của cha anh ta, sao anh ta có thể…

Nhưng Mã Tịnh Tịnh không muốn nhớ lại, không nói cho Dụ Ấu Tri biết rốt cuộc sự việc đã phát triển đến mức nào.

Cô ta thể hiện sự chán ghét rõ ràng, lập tức nói: “Anh ta làm sao mà có bóng ma tâm lý được? Người chịu thiệt là ai chứ? Tôi bây giờ cứ nghĩ đến vẫn còn thấy kinh tởm đây.”

Sau đó lập tức cắm mặt xuống đất nôn khan: “Ọe, ọe, ọe!”

Dụ Ấu Tri không biết cô ta muốn nôn hay muốn khạc nhổ, chỉ có thể giúp cô ta vỗ lưng nói: “Được rồi, tôi không hỏi nữa, dù sao nó cũng không liên quan đến vụ án của tôi.”

“Đúng là chỉ có phụ nữ mới quan tâm đến phụ nữ!” Mã Tịnh Tịnh cảm động nắm lấy tay cô, oán hận phỉ nhổ một tiếng “Không giống như tên sĩ quan Hạ kia! Cảnh sát thật ghê gớm! Cảnh sát là có thể máu lạnh như vậy sao? Bới móc vào vết sẹo của người khác à! Nếu không phải vì anh ta trông khá đẹp trai thì tôi đã đánh anh ta rồi!”

Xem ra Hạ Minh Sầm cũng đã đến đây trước rồi.

Thật ra thái độ của Hạ Minh Sầm không có vấn đề, cảnh sát thụ lý vụ án, vốn nên hỏi rõ từng chi tiết của vụ án.

Chỉ là Mã Tịnh Tịnh đang ở độ tuổi nổi loạn, càng nghiêm túc với cô ta, cô ta càng không bằng lòng nghiêm túc lại với bạn.

Dụ Ấu Tri nhắc nhở: “Hành hung công chức nhà nước là phạm pháp, anh ấy cũng làm theo luật mà thôi, không có vấn đề gì cả.”

Mã Tịnh Tịnh lập tức bất mãn: “Cảnh sát Hạ, anh ở đâu vậy? Anh ta không có ở đây mà chị nói giúp anh ta để làm gì?”

Dụ Ấu Tri khẽ mỉm cười: “Tôi đứng ở giữa mà, tôi đang bổ túc luật cho cô đó, cô Mã à.”

“Gần đây tôi tiếp xúc với hai người, tôi cảm thấy mình cũng có thể tham gia kì thi tư pháp rồi!” Mã Tịnh Tịnh thờ ơ nói: "Tôi chỉ nói vui thôi, vả lại cứ cho là đánh anh ta thật, thì cũng là đánh vào bông gòn, căn bản không làm anh ta bị thương nổi đâu, nếu phụ nữ muốn đánh đàn ông mà gây ra được tổn hại thì phải chọn lọc vị trí cơ."

Dụ Ấu Tri hỏi: “Chọn lọc vị trí là sao?”

Mã Tịnh Tịnh cười đen tối: “Muốn biết sao?”

Nhìn biểu hiện dung tục của cô ta như vậy, Dụ Ấu Tri biết đây không phải vị trí tốt gì, lập tức nói: “Không, tôi không muốn biết.”

“**m*kiếp!” Mã Tịnh Tịnh miệng chửi tục: "Đàn ông vốn dĩ là thứ háo sắc, nếu không háo sắc thì chắc chắn sinh lý có vấn đề!”

Nói đến đây, Mã Tịnh Tịnh đã không còn buồn ngủ nữa, mà hào hứng thảo luận với Dụ Ấu Tri: “Này, cô nghĩ sao về Cảnh sát Hạ?”

Cô ta chưa nói dứt lời, Dụ Ấu Tri vội vã cắt lời cô ta: "Chúng ta có thể không nói về vấn đề này không?”

“Tại sao không thể nói chứ? Ở đây không có ai mà, thoải mái nói đi.”

Bị bộ dạng vô liêm sỉ của Mã Tịnh Tịnh làm cho cạn lời, Dụ Ấu Tri quyết ăn miếng trả miếng: “Vậy sao cứ phải khăng khăng nói về Cảnh sát Hạ chứ? Nói về Chu Phỉ không được sao?”

Quả nhiên nó đã đánh vào chỗ hiểm của Mã Tịnh Tịnh, Mã Tịnh Tịnh giật mình, nhảy khỏi giường: “Cấm bàn luận về đứa con riêng biến thái kia, nhưng phải bàn về Cảnh sát Hạ!”

Dụ Ấu Tri giật giật khóe môi, một tình nhân gọi con vợ cả là con riêng, cũng không biết nên châm biếm từ đâu nữa.

Trong thâm tâm cô rất muốn dạy cho Mã Tịnh Tịnh một bài học đừng cứ nghĩ gì nói đó, cô nhấn mạnh: “Không được, phải nói về Chu Phỉ.”

“Chu, Chu Phỉ có cái gì tốt mà nói, vừa nhìn đã thấy anh ta không được như Cảnh sát Hạ!” Mã Tịnh Tịnh không nể nang chút nào mà hạ thấp anh ta: "Trước mặt anh cảnh sát thông minh, mạnh mẽ, lạnh lùng của chúng ta, anh ta có thể làm được cái gì chứ!"

Mã Tịnh Tịnh vừa nói vừa thuận tiện nhìn về phía cửa phòng bệnh, muốn xem xem ở cửa có ai đi ngang qua không, nhỡ không cẩn thận bị người khác nghe thấy rồi báo lại với Chu Phỉ hoặc là Hạ Minh Sầm thì hỏng.

Kết quả là vừa nhìn đã thấy, thanh âm vốn dĩ kiêu ngạo ngày càng thấp xuống, cuối cùng là hoàn toàn im bặt.

Nửa ngày sau mới yếu ớt lên tiếng: “… Chu tổng, cảnh sát Hạ, hai người khỏe chứ, đã ăn cơm chưa?”
— QUẢNG CÁO —