Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 871: Sáng nhớ chiều mong



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
5��Tại sao anh phải làm vậy?” Một giọt lệ rơi khỏi khóe mắt. Giọt lệ nơi khóe mắt cô làm tim Lục Minh ngừng lại. Cô ấy đang mơ thấy anh sao? Anh đã làm tổn thương trái tim cô sao?

Anh không khống chế được, đưa tay ra lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cô. Vừa động vào, mí mắt Cảnh Y Nhân lại chuyển động trái phải một chút, dường như muốn tỉnh lại.

Lục Minh hốt hoảng rụt tay lại, nhanh chóng đưa tay ra sau lưng đầu giường, ấn nút điều khiển từ xa.

Sau đó lật người, nằm xuống, giả vờ ngủ.

Chiếc giường từ từ tách ra.

Khi giường tách ra hết mức, Cảnh Y Nhân từ từ mở mắt, trong mắt2vẫn hơi mê man.

Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt ở trước mắt mình, thế mà cô lại đang đối mặt với Lục Minh, ở giữa chỉ cách một khoảng không tới 1 mét, chỉ cần đưa cánh tay ra là có thể đụng vào đối phương. Sao cô lại lăn tới cạnh giường thế này?

Nghĩ vậy Cảnh Y Nhân xoay người, quay lưng về phía Lục Minh. Cả người nhích ra ngoài, cố gắng cách Lục Minh xa hơn một chút...

Ngày hôm sau. Buổi sáng, Cảnh Y Nhân ngủ dậy bèn nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt xong liền đến phòng trẻ con để nhìn hai đứa nhỏ. Tiểu Đâu Đâu ngồi bên cạnh giường, cầm lục lạc lắc qua lắc lại chơi.8Đại Đâu Đâu quỳ gối trên thảm trải sàn ở cạnh giường xỏ giày cho Tiểu Đâu Đâu. Nhóc không kiên nhẫn trách móc: “Chân em phải dùng sức đi chứ! Ngốc vậy!” Tiểu Đâu Đâu nghe thấy anh trai chế bé ngốc, bé không vui giơ chân lên đạp vào bả vai anh trai. Đại Đâu Đâu ngã người ra sau, ngồi phịch lên thảm trải sàn. Tiểu Đâu Đâu vẫn chưa biết cách biểu đạt, khi thấy mình làm sai, trong lòng hổ thẹn, bé lại khóc òa lên. “Khóc cái gì? Anh còn không khóc!” Đại Đâu Đâu bị bố nói rồi bò dậy tiếp tục xỏ giày cho Tiểu Đâu Đâu. Cảnh Y Nhân đứng ở cửa nhìn thấy tình6cảnh này thì cười khẽ. Đại Đâu Đâu thực sự quá hiểu chuyện, nhóc vẫn luôn giúp cô chăm sóc cho em gái. “Bé cưng à! Ma ma đi làm đây! Buổi chiều nểu ma ma về sớm sẽ đưa các con tới công viên trò chơi nhé!” Vừa nghe tới công viên trò chơi, Tiểu Đâu Đâu lập tức ngừng khóc. Bé nhảy xuống khỏi giường, một chân đi giày, một chân để trần chạy về phía Cảnh Y Nhân.