Vội vàng tắm rửa một cái, rồi ở về thì nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đưa lưng về phía mình, ngủ ở một bên giường, dường như đang phân rõ ranh tuyến với anh.
Anh kéo chăn ra, nằm đến bên cạnh cô, bá đạo kéo cô vào trong lòng.
Tề Mẫn Mẫn cứng ngắc cắn mu bàn tay, không để cho chính mình khóc thành tiếng.
Đau dạ dày!
Cô muốn chạy trốn!
Cô phát hiện cô đã yêu anh sâu đậm đến mức không lẫn một chút tạp chất!
“Nhất định là anh làm không tốt, nha đầu của anh không để ý đến anh. Anh làm sao bây giờ?” Hoắc Trì Viễn dán lại sau gáy cô, âm thanh khàn khàn nói.
“Anh… suy nghĩ nhiều… ngủ đi…” Tề Mẫn Mẫn cố gắng làm cho âm thanh của mình nghe không ra được cảm xúc gì.
Hoắc Trì Viễn thở dài.
Chỉ mong là anh suy nghĩ nhiều.
Nhưng là… làm sao có thể?
Cả một đêm, anh đều gắt gao ôm cô vào trong ngực, chỉ cần cô nhẹ nhàng vừa động, anh sẽ bừng tỉnh. Xác định cô vẫn còn ở trong lòng mình, anh mới an tâm nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hoắc Trì Viễn phát hiện trong lòng trống trơn, cái gì cũng không có, lập tức cả kinh ngồi dậy.
“Nha đầu!” Xốc chăn lên nhảy xuống, đang muốn đi ra ngoài tìm kiếm, liền nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đi ra từ phòng tắm.