Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 191



Chương 192

“Ngại quá, quốc khánh tôi đã bố trí rồi.” Đột nhiên Hoắc Trì Viễn xen vào một nhà đang nói chuyện. Anh kéo lấy Tề Mẫn Mẫn một cái, lạnh lùng nói: “Tôi và Tề Mẫn Mẫn không quấy rầy gia đình các người nữa. Chúc các người đi Hải Nam vui vẻ!”

Nói xong, Hoắc Trì Viễn ôm eo Tề Mẫn Mẫn, mạnh mẽ mang cô rời đi.

Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hoắc Trì Viễn: “Chú à, anh bố trí gì thế sao tôi không biết?”

Hoắc Trì Viễn lạnh lùng lườm cô một cái: “Em muốn cùng bạn học đi Hải Nam không phải cũng không nói cho anh biêt sao?”

“Này cũng nổi giận?” Tề Mẫn Mẫn chớp mắt, oan ức nhỏ giọng than thở: “Em không phải rùng mình với anh sao? Tâm tình không tốt đương nhiên không nói cho anh rồi!”

“Anh nhìn em thấy tâm tình rất tốt sao?” Hoắc Trì Viễn dừng bước, xoay người, an vị nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Đi Hải Nam chơi, còn có người đi cùng, đương nhiên tâm tình tốt.” Tề Mẫn Mẫn cố ý chọc giận Hoắc Trì Viễn. Dường như anh đang ăn dấm chua với lớp trưởng. là thật vậy sao? Cô cũng muốn cho anh nếm thử vị ghen xem thế nào.

“Không được đi!” Hoắc Trì Viễn bỏ xuống hai chữ này, liền túm lấy Tề Mẫn Mẫn đi ra ngoài.

“Khó mà được? Người hầu em đều đã tính xong, không thể lỡ hẹn!” Tề Mẫn Mẫn lập tức kháng nghị. Cô gả cho Hoắc Trì Viễn cũng rất ít khi có thời gian về nhà, chuyến đi Hải Nam chủ yếu là nghĩ muốn ở bên cạnh ba, lớp trưởng có đi hay không cũng không quan trọng. thế nhưng nhìn Hoắc Trì Viễn để ý lớp trưởng như vậy, trong lòng cô cũng có chút kiêu ngạo nhỏ nhoi không nói nên lời.

Anh cũng có hôm nay!

Hừ hừ!

Hoắc Trì Viễn mở cửa xe, nhét Tề Mẫn Mẫn vào bên trong, tiền quấn tay qua đầu cô thắt dây an toàn cho cô.

“Từ chối cậu ta! Anh tự có sắp xếp!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói xong, phút chốc liền lái xe đi.

Dọc đường đi anh đều giữ khuôn mặt lạnh lùng, giống như có ai thiếu anh mấy triệu.

Tề Mẫn Mẫn cắn chặt môi, ngăn chính mình cười.

Cô sao lại cảm thấy dáng vẻ ghen tuông của anh có chút thật đáng yêu?

“Chú à, thật sự không được sao! Ứng xử phải có thành tín. Em không muốn biến thành đại mập mạp. Anh nói có đúng hay không?” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười xấu xa.

Hoắc Trì Viễn ghen tỵ với lớp trưởng tức là để ý đến cô đi.

“Theo em!” Âm thanh của Hoắc Trì Viễn lạnh đến cực điểm. Anh dùng lực giẫm chân ga, dường như muốn mượn hành động đó để phát tiết hết buồn bực trong lòng.

“Chú à, em chỉ là nghĩ muốn chăm sóc ba mà thôi.” Tề Mẫn Mẫn chui vào trong lòng Hoắc Trì Viễn, cười hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của anh: “Chỉ có bảy ngày. Sau bảy ngày em sẽ trở lại. Cười một cái đi!”

“Ngồi ra ngoài.” Hoắc Trì Viễn nghiêm mặt đẩy cô ra.

“Nếu không, anh đi cùng đi?”

“Em cảm thấy anh sẽ cùng ba em nằm dài trên bờ cát tâm bình khí hòa mà nói chuyện phiếm sao?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng hỏi lại.

“Có chút khó khăn.” Tề Mẫn Mẫn tâm tình trầm trọng cắn ngón tay, vụng trộm nhìn Hoắc Trì Viễn, chẳng lẽ anh vĩnh viễn cũng không bỏ xuống được thù hận?

Hoắc Trì Viễn trực tiếp lái xe vào ga ra, sau khi tắt máy liền bỏ Tề Mẫn Mẫn lại mà rời đi.