Tề Mẫn Mẫn cầm lấy túi xách xuống xa, không nói gì theo sát sau anh, không biết hóa giải khoảnh khắc này như thế nào.
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn ngừng bước, âm thanh trầm trầm nói: “Đi Hải Nam hay là đi Thụy Sĩ trượt tuyết, chính em chọn đi!”
Tề Mẫn Mẫn cắn ngón tay, nhìn bóng lưng của anh, khóe môi lộ ra nụ cười thông mình. Đột nhiên cô nhào lên, nhảy lên lưng anh, vui vẻ cười nói: “Anh à, em muốn đi trượt tuyết!”
Đường thẳng môi mỏng mà Hoắc Trì Viễn đang nhấp lại cuối cùng cũng lặng lẽ cong thành hình bán nguyệt: “Chắc là không nỡ bỏ Hải Nam? Thụy Sĩ cũng không có bạn học nào điên với em chứ?”
“Em có anh theo cùng là được rồi!” Tề Mẫn Mẫn gắt gao ôm lấy cổ anh, cười nói.
“Đây chính là do em chọn!” Hoắc Trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn đến bên người, kịch liệt hôn môi cô cười nói.
Dì Lưu nghe được âm thanh từ trong phòng truyền ra liền nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang ôm hôn Tề Mẫn Mẫn, lập tức thức thời lui về. Xem ra vợ chồng son hòa hảo. Bà có thể an tâm được rồi.
Nhớ ra trong phòng này có rất nhiều camera, cô không muốn bị bảo về nhìn thấy cảnh này qua màn hình.
Hoắc Trì Viễn buông môi Tề Mẫn Mẫn ra, trán kề trán, cánh tay trượt xuống mông cô, ôm ấp vô cùng thân thiết đi lên lầu, trên đường thỉnh thoảng vẫn hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại của cô.
“Chú, anh thích ăn son môi lắm so?” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười hỏi.
Hoắc Trì Viễn dùng chân đá cửa, sau đó áp Tề Mẫn Mẫn vào cánh cửa, nhiệt tình hôn cô:”Anh thích ăn em cơ!”
“Đừng! Trên mặt em có lớp trang điểm.” Tề Mẫn Mẫn cự tuyệt nụ hôn của Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn nghe thấy cũng không hề buông Tề Mẫn Mẫn ra, môi anh vẫn quyện chặt vào môi cô, còn đôi bàn tay to lớn cởi hết quần áo của hai người. Anh ôm lấy cô đi về phía phòng tắm… Tề Mẫn Mẫn mệt mỏi tựa vào bồn tắm lớn, hờn dỗi trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn:”Chú, không được chạm vào người em nữa!”
“Mệt rồi sao? Xem ra anh phải bồi bổ cho em thật tốt.” Hoắc Trì Viễn vui vẻ cười lớn kéo Tề Mẫn Mẫn vào lòng, ôm gắt gao.
“Em rất khỏe! Rõ ràng là anh…” Tề Mẫn Mẫn đỏ mắt trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn. Anh đã từng yêu cô trong bồn tắm mấy lần, cái loại tư thế này bây giờ nhớ lại vẫn làm cô cảm thấy thẹn thùng.
“Là anh làm sao?” Hoắc Trì Viễn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh của cô.
“Anh đúng là không biết xấu hổ!” Tề Mẫn Mẫn nhắm mắt, ngượng ngùng nhìn vào ánh mắt ma mị của Hoắc Trì Viễn.
“Anh sẽ càng không biết xấu hổ!” Hoắc Trì Viễn dùng khăn tắm quấn lấy hai người rồi ôm Tề Mẫn Mẫn trở lại phòng ngủ….
Một giờ sau, Tề Mẫn Mẫn nằm quay lưng vào ngực Hoắc Trì Viễn, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như con mèo nhỏ gối lên cánh tay cường tráng của anh, gò má phiếm hồng, giống như bị anh nắng chiếu vào kiều diễm động lòng người.
“Nha đầu…” Hoắc Trì Viễn vùi mặt vào cổ Tề Mẫn Mẫn, hưởng thụ cảm giác ấm áp. Chiến tranh lạnh qua đi, anh có thể thỏa sức ôm lấy cô. Cảm giác này thật tốt!
“Ừ?” Tề Mẫn Mẫn không quay đầu lại, nhẹ nhàng đáp.
“Không có việc gì.” Hoắc Trì Viễn khàn khàn nói.
“Không có gì mà anh còn gọi em?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn quay đầu nhìn Hoắc Trì Viễn liếc mắt một cái.