“Xem ra em còn chưa đủ mệt!” Hoắc Trì Viễn áp vào người Tề Mẫn Mẫn, bá đạo hôn cô, đôi tay ấm nóng ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô…
Kim đồng hồ lén chỉ hướng một giờ, đêm rất yên tĩnh, lúc âm thanh của kim đồng hồ kêu lên, tiếng thở dốc kịch liệt gần như bình tĩnh lại.
Tề Mẫn Mẫn ghé vào bên cạnh Hoắc Trì Viễn, mệt đến mức cả người vô lực.
Hoắc Trì Viễn vuốt ve cánh tay cô một chút, tất cả trong mắt cô đều là ý cười thỏa mãn, giống như vừa được thỏa mãn không nhỏ.
“Nha đầu…”
“Uhm?” Tề Mẫn Mẫn ngáp một cái, tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
“Ngủ đi.” Hoắc Trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn khốn thành như vậy, đau lòng mà nói “Buông tha cho em.”
“gì>?” Tề Mẫn Mẫn không hiểu mở to mắt, nhìn Hoắc Trì Viễn. Buồn ngủ quá!
Không chỉ khốn, cả người còn chua xót đau đớn. Đêm nay cô bị anh làm cho không biết bao nhiêu lần, xương cốt cũng đã tan hết rồi: “Chẳng lẽ chú còn chưa muốn đủ?”
“Mới ba lần.” Hoắc Trì Viễn nói.
“Đã rất nhiều, không phải sao?” Tề Mẫn Mẫn thực sự sợ anh lại làm thêm lần nữa. Nếu như lại một lần nữa, cô nhất định sẽ trở thành linh kiện mất.
Nhớ lại hình ảnh khủng bố kia, cô liền rùng mình một cái.
“Xem ra thật sư mệt mỏi.” Hoắc Trì Viễn cười ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng “Ngủ đi.”