Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 404



Chương 405

Hoắc trì Viễn dường như cảm thấy rất hài lòng khi thấy Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng như vậy, hơi nhếch môi một chút.

Tề Mẫn Mẫn chưa thay xong quần áo đã nghe thấy Hoắc trì Viễn gõ cửa, thấy anh cầm một gói băng vệ sinh đi vào: “Nhóc con, đây là băng vệ sinh mà anh nhờ người mang từ nước ngoài về, nghe nói có thể giảm đau! Em thay xong thì xuống tầng ăn cơm!”

“Còn có loại băng vệ sinh chữa được đau bụng kinh sao?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.

“Nghe nói vậy! Anh cảm thấy vẫn là thuốc đông y của mẹ anh tốt nhất!” Hoắc trì Viễn nói xong thì đi ra ngoài.

Thuốc đông y??!

Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn cảm thấy hơi hồi hộp.

Cô rất sợ mấy thứ thuốc đông y vừa đắng vừa chát kia. Không phải Hoắc trì Viễn định bắt cô uống mấy loại đó chứ!

Chuyện cô lo lắng không phải không có lý do. Cô vừa suy nghĩ vừa xuống lầu, nhìn thấy Hoắc trì Viễn bưng một chén thuốc đông y từ trong bếp đi ra.

Vừa nhìn thấy cô, Hoắc trì Viễn đã gọi cô đến: “Mau đến uống thuốc đi!”

“Cái kia…… Không phải sau khi ăn mới uống thuốc sao?” Tề Mẫn Mẫn che miệng lùi về sau. Lúc Hoắc trì Viễn không ở nhà, cô có thể bí mật đổ đi nhưng có anh ở đây chắc chắn anh sẽ nhìn cô uống hết, không thể bỏ phí giọt nào.

“Uống thuốc trước khi ăn cũng được!” Hoắc trì Viễn bá đạo nói, “Lại đây!”

“Có thể không uống được không?” Tề Mẫn Mẫn thương lượng với Hoắc trì Viễn.

“Không thể! Một đợt điều trị này có nửa tháng thôi, ngày nào anh cũng nhìn em uống hết thuốc!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói.

“Không có đường, không uống đâu!” Tề Mẫn Mẫn bạo dạn nói.

Hoắc trì Viễn cười lấy từ trong túi áo ra một cái kẹo chocolate: “OK?”

“Anh sớm đã có âm mưu?” Tề Mẫn Mẫn quệt miệng nhỏ, bất mãn hỏi.“Còn không phải là biết em sợ đắng sao.” Hoắc trì Viễn sau khi nhét chén thuốc vào tay Tề Mẫn Mẫn, tiện tay lột luôn vỏ kẹo chocolate, sau đó chờ cô uống thuốc.

Tề Mẫn Mẫn biết cự tuyệt không được, đành phải bịt mũi đem thuốc đổ hết vào trong miệng.

Hoắc trì Viễn nhận lấy chén thuốc, nhìn cô nhăn mũi nhíu mày, liền đem chocolate đút vào trong miệng Tề Mẫn Mẫn, nhàn nhạt cười hỏi: “ Còn đắng không?”

“Nếu không anh thử xem?” Tề Mẫn Mẫn cong môi lên nói.

“Anh lại không có bệnh của phụ nữ.” Hoắc trì Viễn cười nói xong, liền bỏ vào phòng bếp.

Tề Mẫn Mẫn đỏ bừng hai má, trừng mắt nhìn bóng lưng Hoắc trì Viễn: “Từ bao giờ mà anh trở lên hư hỏng như vậy rồi?”

Cô đi vào phòng bếp, nhìn Hoắc trì Viễn đang nấu cháo, liền dựa vào khung cửa không quên hỏi: “Ngài quản gia? Hôm nay sao anh lại nấu cơm??”

“ Anh hôm nay tự thưởng cho mình một ngày nghỉ, ở nhà bồi em, không đến công ty.” Hoắc trì Viễn một bên khuấy cháo trong nồi một bên trả lời cô.

“Thật sự?” Tề Mẫn Mẫn có chút không dám tin những điều chính mình vừa nghe thấy. Hoắc trì Viễn vậy mà sẽ vì cô mà ở nhà sao.