”Biết rồi! Trước mặt Hoắc trì Viễn, con đều phải ngoan ngoãn, không được nhõng nhẽo, coi mình là nhất. Con gái bảo bối của ba đáng yêu như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày cậu ấy yêu con!” Tề Bằng Trình cười to nói.
Âm lượng của điện thoại di động hơi lớn, lời nói của Tề Bằng Trình bị Hoắc trì Viễn nghe thấy. Tề Mẫn Mẫn thấy khuôn mặt anh nhăn nhó, đôi mắt như bầu trời sắp nổi bão. Tề Mẫn Mẫn hoảng sợ vội vàng cúp điện thoại, lo lắng nhìn Hoắc trì Viễn.
”Ba em chỉ hi vọng chúng ta sống tốt mà thôi!” Cô bị sắc mặt lạnh lùng, âm trầm của Hoắc trì Viễn dọa sợ, tim đập thình thịch.
”Ba em thật biết tính toán!” Khuôn mặt Hoắc trì Viễn lạnh lẽo, âm trầm nói.
Hoắc trì Viễn giận rồi sao!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn nhăn lại, lo lắng nhìn Hoắc trì Viễn.
Quan hệ giữa hai người bọn họ mới tốt lên một chút đã bị cuộc điện thoại của ba phá hỏng rồi.
Hoắc trì Viễn là người không thích bị người khác tính kế. Có phải anh cảm thấy bản thân đã rơi vào bẫy của ba nên tức giận không!
”Nếu anh không vui thì không cần thích em đâu! Em có thể chấp nhận mà! Thật sự có thể đó!” Tề Mẫn Mẫn cúi đầu, tâm trạng không tốt khuấy bát cháo. Vì sốt cao nên cô chẳng muốn ăn gì, với tâm trạng thế này càng không nuốt trôi. Cô đẩy bát cháo, không nói câu nào xoay người bỏ đi.
”Chú còn muốn dặn dò gì đây?” Tề Mẫn Mẫn cô gắng giữ cho giọng nói mình lạnh lùng, bình tĩnh không để Hoắc trì Viễn nhận ra cô đang cố nén nước mắt.
”Ngồi xuống! Ăn hết bát cháo đi!” Hoắc trì Viễn chỉ bát cháo mà Tề Mẫn Mẫn chưa đụng đến thìa nào, giọng nói lạnh lẽo.
”Không đói! Chú tự ăn đi!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Cô mới đi được hai bước đã bị Hoắc trì Viễn đuổi theo, ôm ngang lên.
”Là em hại chết người yêu anh, anh không cần để ý đến em!” Tề Mẫn Mẫn giãy giụa trong ngực Hoắc trì Viễn, nước mắt giàn giụa, đau lòng nói.
Cô không thể phụ nhận, quả thật ba thiết kế bẫy để Hoắc trì Viễn chui vào.
Mà quả thật, Hoắc trì Viễn thật sự rơi vào bẫy cho nên anh thật sự rất tức giận.
Hoắc trì Viễn ném Tề Mẫn Mẫn lên ghế, đẩy bát cháo đến trước mặt cô, lạnh lùng: “Trước khi cháo nguội, mau ăn hết đi!”
”Làm ơn đi! Nếu anh không muốn yêu em thì không cần đối xử tốt với em như vậy! Đừng để em có chút hy vọng xa vời nào!” Tề Mẫn Mẫn đau lòng hét lên.
”Cũng chỉ nấu một bữa cơm, cái gì mà yêu hay không chứ?” Hoắc trì Viễn cau mày ngồi xuống, bưng bát cháo lên, gắp vài miếng dưa muối vào trong bát, tiếp tục ăn.
Tề Mẫn Mẫn co chân lên ghế, ngẩn người nhìn bát cháo trước mặt.
Suy tính lúc trước của ba thật ngây thơ. Ba cho rằng hòn ngọc quý của ba sẽ khiến người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Nhưng thật ra, chỉ có trong mắt ông, cô mới là bảo bối thôi, còn trong mắt người ngoài thì cô là một người bình thường không thể bình thường hơn, từ trên xuống dưới không tìm được một ưu điểm nào.
Thấy Tề Mẫn Mẫn thủy chung vẫn chưa động đến bát cháo trước mặt, Hoắc trì Viễn phút chốc đặt cái bát trên tay lên trên bàn, lãnh nhạt chất vấn:“Tới cùng thì em có muốn ăn hay không?”“Anh có thể dừng lo lắng cho em có được hay không?” Giọng nói Tề Mẫn Mẫn bình tĩnh vang lên.
Anh bức cô ăn cơm làm cho cô hiểu nhầm là anh để ý cô, quan tâm cô sợ cô đói bụng.
Vì vậy cô không hề nghe theo lời anh.
Cô tình nguyện bị đói chết, cũng sẽ không hi vọng những thứ tình cảm không thuộc về mình.