Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 431



Chương 432

Hoắc trì Viễn đột nhiên bưng bát cháo ở trước mặt Tề Mẫn Mẫn, dùng sức ném thẳng vào thùng rác.

Tiếng bát vỡ vụn làm cho đáy lòng Tề Mẫn Mẫn chợt lạnh, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi.

Hoắc trì Viễn lạnh lùng nhìn Tề Mẫn Mẫn, nhếch môi, ánh mắt lạnh bạc.

Anh rất tức giận, thậm chí là có chút căm tức, bởi vì mỗi một bước của anh cùng Tề Mẫn Mẫn đều bị Tề Bằng Trình tính kế.

Tề Bằng Trình chết tiệt!

Cái lão cáo già kia!

Anh thật không muốn thừa nhận anh trúng chiêu, từng bươc đi của anh đều là cạm bẫy do Tề Bằng Trình sắp đặt.

Tề Mẫn Mẫn biết một cuộc điện thoại của ba đã làm cho quan hệ của hai người bọn họ trở lại điểm xuất phát. Cô không muốn cùng Hoắc trì Viễn tiếp tục giằng co vô nghĩa như vậy. vì thế cô nhảy xuống đất, đứng dậy chạy lên lầu.

Có lẽ là do cơ thể vừa mới tốt lên không lâu nên cô không chạy được vài bước đã bị một trận hoa mắt chóng mặt tập kích, thẳng tắp ngã xuống.

Một đôi cánh tay hữu lực vừa đúng lúc cứu vớt cô khỏi số phận hôn đất, ôm cô đứng dậy.

”Cảm ơn…”Cô xoa xoa hai huyệt thái dương, yếu đuối nói.

Hoắc trì Viễn không nói gì, vẻ mặt lạnh nhạt bế cô vào trong bếp.

”Em muốn đi ngủ.” Tề Mẫn Mẫn suy yếu dựa vào trong ngực Hoắc trì Viễn, buồn bã nói.

”Ăn no rồi ngủ tiếp!” Hoắc trì Viễn đặt cô lên ghế đã trải sẵn thảm, nhanh tay mang ra một bát cháo, sau đó nhét vào trong cô rồi ôm cô trở lại nhà ăn.

Tề Mẫn Mẫn không hiểu nhìn Hoắc trì Viễn, không rõ anh vì sao phải quan tâm đến cô.

Dưới tình huống anh đã biết rõ tất cả chỉ là cạm bẫy vậy mà lại vẫn quan tâm đến việc cô có đói bụng hay không.

Hoắc trì Viễn ngồi ở trên ghế, đặt Tề Mẫn Mẫn lên đùi mình, tựa hồ như không có ý định để cho cô đổi ý.

Tề Mẫn Mẫn uốn éo cơ thể muốn trượt xuống, kết quả lại bị anh gắt gao ôm lấy hai bên hông cố định trên đùi.

”Ăn sạch nó!” Hoắc trì Viễn không cảm xúc ra lệnh.

”Anh để em xuống rồi em ăn tiếp.” Tề Mẫn Mẫn biết không thể ngỗ nghịch thêm nữa, đành phải thỏa hiệp, lùi lại một bước.

”Để như vậy đi. Anh muốn nhìn thấy em ăn hết!” Hoắc trì Viễn cắn răng, ném qua một câu.

Tề Mẫn Mẫn cúi đầu, một bên khuấy cháo thịt dê, một bên thì thào, giống như đang nói cho chính mình nghe: “Hà tất phải như vậy?”

Hoắc trì Viễn đột nhiên đoạt lấy cái thìa trong tay cô, múc một muỗng cháo, nhét vào trong miệng cô: “Nóng không?”

Tề Mẫn Mẫn lắc lắc đầu, tim đập loạn nhịp không ngừng.

Cô đang nằm mơ sao!

Nếu đây là mơ, cô tuyệt đối không muốn tỉnh dậy!

Hoắc trì Viễn vậy mà đút cô ăn cháo!