“Mẹ con hai người mới là người phải nói lời xin lỗi ba tôi. Nếu không phải Hoắc trì Viễn đúng lúc phát hiện, mẹ cô nhất định là nuốt trọn công ty của ba.” Tề Mẫn Mẫn nắm chặt tay Hoắc trì Viễn, cảm kích nhìn anh một cái.
Hoắc trì Viễn sủng nịch hôn nhẹ lên trán cô, tại bên tai cô nhẹ giọng nói.: “Không cần cùng người không liên quan tức giận. Không đáng giá.”
Hoắc trì Viễn nói rất đúng, cô không thể bị mẹ con Tề Lạc chọc tức được.
Tề Lạc lấy lòng từ trong túi lấy ra một chiếc túi xách tay hồng nhạt, đưa tới trước mặt Tề Mẫn Mẫn: “Chị, chị xem em mua cho chị túi xách GUCCI số lượng có hạn này. Chị có thích không?”
”Không thích hợp với tôi. Cô vẫn nên giữ lại cho chính mình đi.” Tề Mẫn Mẫn lập tức từ chối. Túi xách đẹp nhưng mang rắp tâm hại người thì vẫn không nên đụng tới mới tốt. Lại nói cô chẳng thiếu cái gì cả, hẳn sẽ không vì một cái túi GUCCI số lượng có hạn liền cảm động đến rơi nước mắt.
”Làm sao có thể? Em cảm thấy cái này thích hợp với chị nhất rồi. Chị mặc đồ màu hồng nhạt rất đẹp, không giống em, trong giống như người nhà quê.” Tề Lạc cố gắng ca ngợi Tề Mẫn Mẫn.
”Tôi cũng chỉ là gái quê thôi.” Tề Mẫn Mẫn ngáp một cái, dựa vào lòng Hoắc trì Viễn, nhẹ giọng nói, “Hoắc trì Viễn, em mệt mỏi.”
”Chúng ta đây lên lầu nghỉ ngơi.” Hoắc trì Viễn lập tức bế Tề Mẫn Mẫn lên, liền một chút khách khí cũng không có, đi nhanh lên lầu.
Tề Lạc cắn môi dưới.
Tề Mẫn Mẫn đây là coi thường nhục nhã cô, mà Hoắc trì Viễn lại vô cùng phối hợp.
Thật đúng là vợ chồng tình thâm!
Hừ!
Cũng không biết là sau khi hiểu rõ chân tướng sự thật, Hoắc trì Viễn sẽ hận Tề Mẫn Mẫn như thế nào.
Đến lúc đó, cô muốn xem xem Tề Mẫn Mẫn như thế nào diễn chọn màn chị em tình thâm này.
Hoắc Nhiên có chút suy tư cười cười, nhìn thoáng qua Tề Lạc.
Anh vẫn nghĩ rằng cô gái nhỏ kia chẳng thể nào chịu đựng được khói lửa nhân gian, không nghĩ tới Tề Lạc lại cho anh cảm giác hoàn hoàn mới mẻ.
Xem ra sau này không thể xem thường cô gái mới chỉ mười mấy tuổi đầu này rồi. Nói không chừng ngày nào đó còn bị cô ta lừa vào tròng.
”Anh hai Cố?” Tề Lạc xấu hổ nhìn thoáng qua Hoắc Nhiên.”Có phải em nói những điều khiến người ta cảm thấy chán ghét hay không?”
”Cô nói xem.” Hoắc Nhiên trả lời đầy thâm ý.
Đây cũng được coi là đáp án!
Anh không phải nên an ủi nói cô đặc biệt khiến người ta yêu thích sao!
Người nhà họ Hoắc quả nhiên toàn những nhân vật lợi hại.
Tề Lạc cắn môi, liều mạng lặn ra hai giọt nước mắt: “Em sẽ không nói. Chị em muốn coi em như không khí sao?”
”Tôi là người ngoài.” Hoắc Nhiên nhún vai, “Cô phải rời khỏi đây, hay vẫn muốn ở lại đây ngẩn người? Chị dâu nhỏ sốt cao không lùi, vừa mới tiêm một mũi, này có thể sẽ ngủ đến nửa đêm mới dậy đấy.”
Ý tứ trong lời nói của Hoắc Nhiên là: Tề Lạc, chị dâu nhỏ hẳn sẽ không xuống gặp cô nữa đâu. Cô nên thức thời rời đi thôi.