Doãn Thu Ngọc ngày càng quá đáng, Đường Tinh Khanh căn bản không có năng lực phản kháng, đến tình cảnh như hiện giờ, tranh cãi đã không còn ý nghĩa nữa rồi.
Đường Tinh Khanh chẳng thèm quan tâm lời mắng chửi chua ngoa của Doãn Thu Ngọc, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Tôi tin rằng giờ cô còn muốn nhanh chóng gặp mặt hơn tôi.”
Mặc dù là Đường Tinh Khanh thỉnh cầu cô ta song cô biết Doãn Thu Ngọc còn nôn nóng hơn cả mình.
Kỳ lạ là, lần này Doãn Thu Ngọc không hề phản kháng mà cười nói: “Cô đúng là biết điều, tôi cũng không đùa bỡn cô nữa, giờ tôi đúng là rất muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh hồn bạt vía của cô.”
Kinh hồn bạt vía? E là không phải là như vậy, có điều chỉ cần không quá đáng quá là được.
Trong lòng Đường Tinh Khanh lại xuất hiện cảm giác không tốt nhưng suy nghĩ của cô vẫn không hề bị dao động.
“Hẹn ở quán cà phê gần tập đoàn Đông Phùng đi, nếu cô không có ý kiến gì.” Đường Tinh Khanh nói thẳng địa chỉ gặp mặt.
Trên thực tế Doãn Thu Ngọc cũng rất sợ Đường Tinh Khanh lật lọng, bởi vì việc này thực tế không đơn giản như vẻ ngoài của nó. Nếu như một số việc lộ ra, khả năng lớn là Đường Tinh Khanh sẽ không nóng lòng đàm phán nữa.
Nếu đối phương muốn đích thân nộp mạng, vậy thì Doãn Thu Ngọc chắc chắn không có lý do buông tay.
“Không phải chột dạ đâu đồ hồ ly tinh, tôi đợi cô đến...”
Doãn Thu Ngọc nói xong liền cúp điện thoại, Đường Tinh Khanh nghĩ, sau đó tắt điện thoại rồi bắt taxi đi đến quán cà phê.
Như vậy thì tất cả sự việc có lẽ sẽ kết thúc hoàn toàn.
Chỉ hi vọng như thế, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, Đường Tinh Khanh không cảm thấy sợ hãi mà càng thoải mái hơn, giống như có thể lập tức giải thoát vậy.
Để xóa sạch sẽ tất cả những tội lỗi và sai lầm trước kia.
Mặc dù mặt Đường Tinh Khanh tiều tụy, song vẫn duy trì nụ cười dè dặt, cho dù xảy ra bất cứ điều gì, cô cũng sẽ không sợ hãi trước mặt người phụ nữ kia.
Bây giờ Đường Tinh Khanh đang nghĩ như vậy.
...
Cảnh vật xung quanh tối đen, bốn phía đều là xe, Đường Ngũ Tuấntrốn ở phía sau một trong những chiếc xe đó.
Đương nhiên, những chiếc xe này đều đang đỗ.
Bởi vì đây là bãi đỗ xe!
Sau khi công ty Đông Phùng gặp nạn, Đường Ngũ Tuấnkhông chỉ chăm sóc Đông Phùng Lưu, mà mấy ngày nay, trong đầu cậu còn luôn suy nghĩ xem có cách gì giúp tập đoàn Đông Phùng của bố cậu vượt qua khó khăn.
Vì vậy giờ cậu còn tiều tụy hơn Đường Tinh Khanh nhiều.
Trong vòng một tiếng đồng hồ trốn khỏi Nam Cường Thịnh, Đường Ngũ Tuấnđã đi được ba nơi. Một trong số đó chính là nhà của Tịch Song, nơi thứ hai là văn phòng của tập đoàn Đông Phùng.
Còn địa điểm thứ ba chính là trước mắt cậu, bãi đỗ xe tòa văn phòng của Doãn Thu Ngọc.
Tối qua, Nam Cường Thịnh đưa Đường Ngũ Tuấnvề nhà xong, cậu không hề ngủ mà mất cả đêm để chế tạo hai người máy.
Đương nhiên không phải người máy bình thường mà là người máy tàng hình. Nói bình thường một chút thì chúng là hai chương trình mà Đường Ngũ Tuấnchế tạo ra.
Tịch Song vì đối phó với Đường Ngũ Tuấnmà dùng năm hacker phòng ngừa cậu xâm nhập, thậm chí đến Doãn Thu Ngọc cũng được bảo vệ. Nhưng làm như vậy vẫn có sơ hở. Bởi vì bọn họ chỉ có thể bị động ngăn ngừa mà thôi.
Đường Ngũ Tuấn chế tạo hai chương trình hacker có thể tự động đối phó với hệ thống phòng bị của Tịch Song, đương nhiên hai chương trình này không bằng với Đường Ngũ Tuấn tự tay làm nhưng lực tấn công lại vô cùng mạnh mẽ.
Quan trọng nhất là, chúng đồng thời tấn công điện thoại của Tịch Song và Doãn Thu Ngọc.
Chắc chắn Tịch Song không ngờ rằng, hắn có thể mời người giúp đỡ, nhưng Đường Ngũ Tuấn cũng có thể chế tạo ra trợ thủ.
Trong một góc của bãi đỗ xe, Đường Ngũ Tuấn đang nở nụ cười lạnh. Sau đó, lấy điện thoại của mình ra nhập một chuỗi ký tự. Cùng lúc đó, trong nháy mắt năm cao thủ hacker, thuộc hạ của Tịch Song bị tấn công.
Có điều, khiến bọn họ vô cùng khó hiểu là lần này không phải Đường Ngũ Tuấn, hơn nữa còn có có hai người nữa.
“Lẽ nào, thằng nhóc đó mời thêm người giúp đỡ?”
“Ừm, có thể...”
“Không đúng, cái khuôn mẫu xâm nhập này và thủ đoạn tấn công rõ ràng không giống với tên nhóc đó, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.”
Năm hacker vừa nhấn bàn phím vừa trò chuyện thoải mái với nhau. Cho dù hai người đồng thời tấn công hệ thống phòng bị của Tịch Song và Doãn Thu Ngọc, nhưng thế lực tấn công chỉ có thể dùng từ gãi ngứa để hình dung, vì vậy năm người chẳng có áp lực gì.
“Nhưng mà thật sự có gì đó không đúng, tôi cảm thấy... Hay là báo cáo với tổng giám đốc Tịch?” Một người trong đó cảm thấy lo lắng, nếu như xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn, bọn họ không thể gánh chịu nổi.
Tịch Song đã đích thân dặn dò, dù nhiệm vụ của họ nhìn vẻ đơn giản nhưng vô cùng quan trọng. Nếu như một khâu bị công phá thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
“Chủ tịch Tịch cũng không ở công ty mà, thôi đi, tôi thấy vẻ như thằng nhóc này cũng hết chiêu rồi, dùng hai chương trình để tấn công chúng ta.”
Lời này khiến tâm trạng của một người trong đó liền sợ hãi, anh ta nói: “Không đúng, Ồ? Có thể theo dõi, mở định vị hệ thống.”
Gần như là không cần tốn nhiều công sức liền tìm được hai địa chỉ.
Một là ở cơ quan đầu não của tập đoàn Đông Phùng, một lại là trong nội bộ công ty bọn họ.
“Không được, nhất định phải báo cáo với tổng giám đốc Tịch, xảy ra chuyện lớn rồi...”
Mặc dù hiện tại vẫn chưa xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng mấy hacker đều vô cùng lo lắng, tin tức nhanh chóng được truyền tới chỗ của Tịch Song.
Mệnh lệch của Tịch Song rất đơn giản, cho người đi tìm vị trí định vị để bắt Đường Ngũ Tuấnvà người giúp đỡ cậu.
Vốn nghĩ sự việc có lẽ kết thúc ở đó rồi, không ngờ rằng đối với Đường Ngũ Tuấnmà nói, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Lúc Tịch Song cho người đi bắt hai hacker không hề tồn tại kia, thế lực tấn công của hacker tàng hình cũng mạnh mẽ dần theo thời gian, càng ngày càng giống thằng nhóc Đường Ngũ Tuấnkia rồi.
Lúc này, Đường Ngũ Tuấncũng chủ động ra tay, xâm nhập thẳng vào mạng lưới của tòa văn phòng của Doãn Thu Ngọc, hơn nữa trong lúc xâm nhập vào thông tin cá nhân của cô ta còn gặp phải người của Tịch Song ngăn cản.
Ba Đường Ngũ Tuấncũng không sợ năm hacker kia, nhưng lúc Đường Ngũ Tuấnvừa mới xâm nhập thành công thì lại quay ra, điểm này cũng khiến đối phương không sờ được đầu.
Cuối cùng Đường Ngũ Tuấn vẫn đạt được thắng lợi, cậu thành công xâm nhập rồi rời đi trước mắt năm hacker, nhưng lại thông qua mạng văn phòng của công ty Doãn Thu Ngọc lần nữa xâm nhập vào điện thoại của cô ta.
Mà khiến Đường Ngũ Tuấn không muốn đối mặt lại phải đối mặt là sự thật đang phơi bày trước mặt cậu.
Máy tính vẫn ở trong tay của Đường Ngũ Tuấn, mồ hôi ở trán đã to như hạt đậu, cậu cười lạnh lùng: “Quả nhiên, quả nhiên là như vậy.”