Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 349



Doãn Thu Ngọc bị ánh mắt như lưỡi dao của Tịch Song trừng cho phải nuốt lại câu nói, không dám thở mạnh. Người đàn ông trước mặt này thực lực vô cùng mạnh, mà đáng sợ hơn là hắn còn rất bí ẩn.

Cho dù hợp tác đã lâu nhưng Doãn Thu Ngọc vẫn không biết thân phận thật sự của Tịch Song, vì vậy cô ta càng kiêng kỵ.

Doãn Thu Ngọc vẫn không muốn để Đường Tinh Khanh đi như vậy, bèn hỏi dò: "Anh thật sự cam tâm à? Kế hoạch đã tiến hành đến bước này rồi, lẽ nào phải từ bỏ như vậy? Nếu Đường Tinh Khanh không rời đi, số tiền vốn đầu tư để phá hủy tập đoàn Đông Phùng lúc trước sẽ làm chúng ta tổn thất."

Doãn Thu Ngọc mất cả người lẫn của, cho dù là người nhà họ Doãn cũng sẽ không tha cho cô ta. Lúc đó cô ta sẽ phải ăn quả đắng.

Doãn Thu Ngọc nôn nóng, nhưng Tịch Song vẫn bình tĩnh, chỉ khinh thường nói: "Chút tổn thất này tôi không coi là gì cả."

Câu này không phải nói điêu, có điều đó là đối với Tịch Song, còn với Doãn Thu Ngọc thì chính là vốn gốc. Cô ta cắn răng, nén chịu đựng nỗi sợ hãi, tiếp tục khuyên: "Nếu anh muốn chiếm được Đường Tinh Khanh thì bây giờ có thể trói cô ta mang đi, rời xa nơi này. Với thực lực của anh chẳng lẽ còn không bắt được một con đàn bà sao?"

Tịch Song như thể không nghe thấy lời cô ta nói, hắn vẫn tiếp tục hút thuốc, ánh mắt cực kỳ trống rỗng.

Tất nhiên là hắn có năng lực mang Đường Tinh Khanh đi, đồng thời giữ cô ở bên mình cả đời. Nhưng làm vậy thì có ý nghĩa gì? Còn chẳng bằng mua bình hoa mà trưng, ít ra bình hoa có thể trang trí, còn trái tim của Đường Tinh Khanh thì chỉ dành cho Đông Phùng Lưu mà thôi.

"Chẳng lẽ cho dù tôi có làm gì cũng không sánh nổi tên vô dụng Đông Phùng Lưu kia ư?" Điếu thuốc đã cháy đến ngón tay, nhưng hắn lại không hề động đậy.

"Này, tôi nói anh có nghe không hả? Rốt cuộc anh có phải là đàn ông hay không?" Doãn Thu Ngọc đã thật sự nóng nảy, đến lời mạo phạm Tịch Song như vậy cũng dám nói ra.

Nói xong cô ta liền hối hận, mím chặt đôi môi tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu. Cô ta rất sợ Tịch Song bực mình mà trút giận lên mình.

Tịch Song nghe Doãn Thu Ngọc nói vậy liền quay đầu lại, cảnh cáo một lần nữa: "Nếu cô thật sự thích nói nhảm như vậy thì tôi không ngại giết chết cô đâu."

Giọng hắn bình thản, không mang chút giết chóc nào. Thế nhưng người nói là Tịch Song, Doãn Thu Ngọc không muốn tin cũng phải tin, chỉ đành lặng lẽ lui ra khỏi phòng.

Còn mình Tịch Song ngồi trong phòng, thời gian như ngừng trôi, hắn hút hết điếu này đến điếu khác, hút đến khi cổ họng khô rát, mắt hăng lên, trái tim nguội lạnh như tro tàn.

Mãi đến khi hút sạch bao thuốc, Tịch Song mới tỉnh táo lại, chậm rãi ra khỏi phòng.

Lúc hắn bước đi có vẻ ổn định, nhưng tinh thần lại hoảng hốt, nếu có người nhận ra Tịch Song, nhất định sẽ cảm thấy hắn đã già đi 10 tuổi chỉ trong một ngày.

Tịch Song là kẻ rất lý trí trong tình cảm, nhưng vì Đường Tinh Khanh, hắn đã làm rất nhiều chuyện kích động. Ví như cho dù bản thân lỗ vốn cũng phải phá hủy tập đoàn Đông Phùng, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra trong kiếp sống kinh doanh của hắn.

Cho dù hiện giờ Tịch Song đã mất cả chì lẫn chài, hắn không cảm thấy hối hận. Hắn chỉ không cam lòng, hay nói cách khác, đây có lẽ chính là thời khắc hắn cảm thấy đau khổ nhất trong cuộc đời này. Hắn chưa từng hoài nghi bản thân như bây giờ.

Còn một kẻ thất bại khác là Doãn Thu Ngọc lại không giống Tịch Song, cô ta càng phẫn nộ và mất mát hơn.

Từ khi bắt đầu kế hoạch này, Doãn Thu Ngọc đã biết mình chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay Tịch Song. Nhưng để chiếm được Đông Phùng Lưu, cô ta cam tâm tình nguyện làm quân cờ. Có lẽ trong thâm tâm cô ta, nguyện vọng khiến Đường Tinh Khanh phải trả giá còn mãnh liệt hơn so với việc chiếm đoạt Đông Phùng Lưu.

Mặt khác, so với Tịch Song, cô ta mới là kẻ thất bại thật sự. Tịch Song có thể tiếp tục tấn công tập đoàn Đông Phùng sau khi thất bại, hơn nữa không hề có gánh nặng trong lòng, còn có thể lấy lại số vốn đã tổn thất trên thương trường.

Còn Doãn Thu Ngọc thì sao? Đường Ngũ Tuấn nói không sai, cho dù chuyện đến nước nào, cuối cùng nhà họ Doãn cũng vẫn sẽ trợ giúp tập đoàn Đông Phùng. Bởi vì Đông Phùng Lưu sẽ cưới cô ta, tập đoàn Đông Phùng cũng sẽ có phần của cô ta, cô ta cần gì phải gây trở ngại cho tài sản của mình chứ?

Kế hoạch bị vạch trần, Đường Tinh Khanh vẫn ở bên Đông Phùng Lưu, còn Doãn Thu Ngọc lại phải đến thu dọn đống đổ nát sau cùng.

"Dựa vào đâu chứ?"

Thời điểm rời khỏi quán cà phê, số phận của nhiều người đã thay đổi. Doãn Thu Ngọc như vừa tỉnh khỏi cơn mơ.

"Dựa vào cái gì?" Cô ta lại tự chất vấn bản thân, "Dựa vào cái gì mình nhất định phải bị thua? Không, cho dù thua mình cũng không thể để con ả đê tiện Đường Tinh Khanh kia thắng được."

Doãn Thu Ngọc lẩm bẩm đầy oán hận, đến người đi đường cũng thấy bản mặt đáng sợ của cô ta mà tránh xa.

Cuối cùng Doãn Thu Ngọc cũng nghĩ ra biện pháp đối phó. Vì vậy trên gương mặt giận dữ kia lại xuất hiện nụ cười. Có điều nụ cười này không hề tươi sáng mà lại có vẻ âm hiểm và quái dị.

...

Đường Tinh Khanh không bình tĩnh nhanh như Doãn Thu Ngọc, cho đến bây giờ cô vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ, xung quanh toàn là sương mù mờ ảo.

"Sao mọi chuyện lại biến thành thế này..."

Đường Tinh Khanh dựa vào ghế sau xe taxi, ánh mắt thẫn thờ. Tầm nhìn của cô vẫn luôn đặt trên những cảnh vật chạy ngược ngoài cửa sổ xe, vì thế Đường Ngũ Tuấn nói liên tục nhưng cô không nghe được gì.

Đường Ngũ Tuấn biết mẹ luôn là người kiên cường, nhưng vì lo lắng cho Đông Phùng Lưu hôn mê bất tỉnh mà dẫn đến hàng loạt hành động tồi tệ của Tịch Song, Đường Tinh Khanh cũng khó mà chấp nhận được.

Đôi tay nhỏ bé nóng hổi của Đường Ngũ Tuấn cầm lấy tay Đường Tinh Khanh, dùng sức lắc: "Mẹ, mẹ, mẹ nói gì đi. Mẹ thế này con rất lo lắng..."

Nhưng Đường Tinh Khanh vẫn không hề phản ứng, hồi lâu sau cô mới chớp mắt một cái, hàng mi hơi run...

Đường Ngũ Tuấn lại thầm oán hận và khinh thường Tịch Song, cậu nắm chặt tay, thầm nghĩ nếu không nể sự chăm sóc của hắn đối với hai mẹ con 6 năm qua, cậu không chỉ vạch trần âm mưu đơn giản như vậy đâu.

"Mẹ, lần này là do con không bảo vệ được mẹ, con quá vô dụng. Nhưng mẹ đừng lo, sau này con nhất định sẽ không để cho những tên kia có cơ hội nữa..."

"Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng như vậy nữa được không!!!"
— QUẢNG CÁO —