Buổi chiều Trình Vũ tan tầm sớm chút, chạy xe vào gara ở gần hậu viện nên cô tính đi vào cửa sau luôn, ai ngờ mới từ gara ra đã thấy Kim Lê Dương đi cùng người đàn ông mặt thẹo nói chuyện. Người trước kia cứu cô ở Thụy Thành.
Kim Lê Dương nói với anh ta mấy câu anh ta liền rời đi, còn Kim Lê Dương xoay người về biệt thự. Cũng giống lần trước người đó không đi từ cửa chính, mà đi cửa sau, Trình Vũ thấy thế vội vàng đuổi theo.
Trình Vũ biết hắn không hiểu tiếng Trung, nên dùng tiếng Anh nói chuyện: “Xin đợi một chút.”
Quả nhiên hắn ta dừng lại nhìn cô, Trình Vũ vội vàng đi qua, mới nói: “Anh còn nhớ rõ tôi chứ? Mấy năm trước ở Thụy Thành anh đã cứu tôi.”
Hắn ta không nói gì, chỉ nhìn cô, cũng không biết có phải quên cô rồi hay không. Cũng không biết có phải do môi trường sinh sát quá nhiều, ánh mắt hắn toát ra cảm giác khiến người đối diện cảm thấy áp lực rất lớn.
“Lần đó anh cũng không cho tôi cách liên hệ cho nên tôi cũng không biết nên cảm tạ anh thế nào cả……” Trình Vũ lại nói.
Ngoài dự đoán hắn ta lại mở miệng: “Người cô nên cảm tạ không phải là tôi mà là Lục tiên sinh, cứu cô cũng vì nhân tình của Lục tiên sinh thôi, anh ta đã cứu tôi và trao đổi để tôi bảo hộ cô ở Thụy Thành bình an, không xảy ra việc gì bất trắc.”
Nói xong hắn xoay người rời đi, chỉ là nghe lời này Trình Vũ lại bần thần, cứu cô là vì nợ Lục Vân Cảnh, nhưng Lục Vân Cảnh nói khi cứu hắn cứu cô, anh không nhận thức người mặt thẹo này.
Trình Vũ không rõ chỉ phải tự mình đi hỏi Lục Vân Cảnh cho rõ ràng.
Trình Vũ dùng một hơi chạy lên lầu, đẩy cửa thư phòng thấy anh đang ở bên trong xử lý công vụ. Nghe âm thanh anh ngẩng đầu nhìn, thấy cô anh mày nhíu hỏi: “Chuyện gì làm em sốt ruột đến vậy?”
Tuy nghe trách cứ nhưng ngữ khí lại rất ôn nhu. Trình Vũ nóng lòng muốn biết chân tướng, liền nói: “Ở dưới lầu em gặp người trước kia ở Thụy Thành đã cứu em, cái người mặt thẹo á, hắn ta nói cho lúc trước sở dĩ hắn cứu em là vì trả nhân tình của anh, là anh bảo hắn bảo vệ em khi em ở Thụy Thành, lời hắn nói có thật không anh?”
Cũng không vì bị bóc trần lời nói dối mà hoảng loạn, anh chỉ nhàn nhạt nói: “Đã là chuyện quá khứ, em không cần để ý.”
Lời này xem như là gián tiếp thừa nhận, nói cách khác cô ở Thụy Thành học mấy năm bình yên là vì anh vẫn luôn phái người âm thầm bảo hộ cô, cô lại hoàn toàn không biết gì cả.
Còn khi anh đối phó Giản gia, Trình gia cô chỉ cho rằng bè cánh đấu đá, giờ xem ra anh làm như vậy hơn phân nửa là vì cô. Cô vẫn luôn không chủ động không tới gần anh, thậm chí xem anh thành người xa lạ nên đối với hành động của anh cô cũng lười phân tích, chưa từng phát hiện sự bảo hộ của anh cho cô, chưa bao giờ biết anh vì cô làm nhiều chuyện như vậy, sau đó anh lại vì cứu cô mà tự hủy diệt chính mình.
Trình Vũ hít sâu một hơi lại hỏi:
“Vì sao lúc ấy hỏi anh, anh lại nói khi đó anh không quen biết hắn ta?”
Anh vẫn nhìn máy tính cũng không để ý chỉ nói:
“Nói làm gì? Làm em cảm kích anh hả?” Anh ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô:
“Anh không cần em cảm kích.”
Trình Vũ: “……”
Nghe anh nói lời này Trình Vũ cũng không rõ trong lòng có tư vị gì, nó lẫn lộn giữa chua xót, tiếc nuối, áy náy, khổ sở, cô đi qua ngồi xổm bên anh, duỗi tay ôm lấy eo anh, cô cảm thấy lúc này ôm lấy anh sẽ làm lòng cô dễ chịu một chút.
Lục Vân Cảnh dừng động tác, cúi đầu nhìn vợ, biết cô nhìn không thấy, cho nên ánh mắt anh sáng ngời, khóe miệng cũng cong lên, ý cười đọng đó chỉ bình tĩnh hỏi.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Ở trong lòng ngực anh cọ cọ, thanh âm giống một tiểu sủng vật: “Muốn ôm anh một cái.”
Lục Vân Cảnh: “……”
Lục Vân Cảnh cảm thấy một câu thôi cả người cũng tê dại, cả người như bị điện giật, cô luôn có ma lực dễ như trở bàn tay làm chân tay anh luống cuống.
Một hồi lâu mới bình thường hỏi: “Sao lại giống trẻ con vậy?”
Trình Vũ ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Vậy anh cảm thấy em nên làm thế nào?”
Ánh mắt anh dần dần mê ly:
“Nên là người kiêu ngạo giống như một đấu sĩ đi đến nơi nào cũng đều sáng lên.”
Trình Vũ biết là vẻ kiêu ngạo trước kia, cô có chút mất mát, hỏi: “Cho nên, anh thích em trước kia sao?”
Anh cảm thấy cô hơi buồn cười, nhịn không được anh cười rộ lên, không nghĩ có lúc nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, anh liền ấn nhẹ đầu cô vào trong lòng ngực, mới nói: “Chỉ cần là em, em thế nào anh cũng thích hết.”
Không biết sao khi anh nói những lời này cô lại nghe lời anh đặc biệt chân thành tha thiết, tâm tình Trình Vũ rất tốt cô thầm nghĩ ánh mắt anh không tồi.
“Ngồi trên đùi anh đi, em ngồi xổm chân sẽ tê đấy.” Lục Vân Cảnh lại nói.
Trình Vũ liền ngoan ngoãn ngồi trên chân anh, nghĩ lúc nãy chạy vào anh đang làm việc nên cô liền hỏi: “Có phải anh đang bận không, em không có quấy rầy đến anh chứ?”
Không ngờ anh lại nói: “Không vội.”
Trình Vũ: “……”
Anh khoanh tay lại ôm vợ vào trong ngực, vòng ôm ấy ấm áp lại rất thoải mái, không giống như vẻ ngoài của anh, hơn nữa anh ôm cô như vậy cho cô thấy anh thật sủng ái cô, cô vô cùng hưởng thụ cảm giác này, dù anh cường thế hay thủ đoạn bên ngoài anh vẫn yêu thương cô nó khiến cô cảm thấy đặc biệt hạnh phúc.
Trình Vũ dựa vào trong lòng ngực anh, thoải mái tới mức muốn ngủ gục thì di động của cô lại vang lên, Trình Vũ lấy xem, là mẹ nuôi gọi cô vội tiếp.
Âm thanh có chút nôn nóng: “Bảo Bảo con tan tầm chưa?”
Nghe mẹ hỏi, Trình Vũ không khỏi ngẩn ra, vội từ ngực Lục Vân Cảnh ngồi dậy hỏi: “Con đã tan tầm, sao vậy mẹ? Có chuyện gì rồi hả mẹ?”
Lâm Giai tạm dừng trong chốc lát mới nói: “Nếu hiện tại con rảnh thì tới bên này một chuyến đi, bên này có chút việc.”
Trình Vũ cảm giác giọng nói mẹ không thích hợp, trực giác có vẻ đã xảy ra chuyện gì đó, cô hỏi: “Chuyện gì thế mẹ?”
Lâm Giai không nói rõ, chỉ nói: “Trong điện thoại khó nói hết, con lại đây sẽ biết thôi.”
Trình Vũ tắt điện thoại để điện thoại một bên nói: “Em phải đến Trình gia một chuyến.”
Hai người ngồi gần chuyện Lâm Giai nói anh cũng nghe, anh không hỏi nhiều, chỉ nói: “Anh đi cùng em.”
Trình Vũ vội nói: “Không cần, một người em đi là được, huống chi anh đi cũng không tiện.”
Lục Vân Cảnh thấy vợ kiên trì nên không nói gì nữa.
Nửa giờ sau Trình Vũ lái xe vào Trình gia, ở cửa chính Trình gia cô thấy có hai nam nhân đang đứng ở nơi đó, một người già và một người trẻ, người già đó không ngừng từ bên trong nhìn xung quanh, người trẻ dựa vào cửa cau mày hút thuốc, có vẻ không kiên nhẫn.
Trình Vũ lái xe lại thấy hai người họ cũng chỉ nhìn thoáng qua, không quen biết nên chỉ nhìn cô nghi hoặc.
Bảo An Trình gia nhận ra xe cô, nên khi cô lại đây, cửa sắt tự động mở ra cho cô trực tiếp lái xe đi vào. Trình Vũ đoán lý do mẹ Lâm Giai gọi cô về là vì họ.
Quả nhiên khi vào chỗ mẹ Lâm Giai Trình Vũ đã thấy phòng khách một nữ nhân mập trẻ hơn, và một người già.
Trình Vũ vừa vào cửa, người già hơn đột nhiên đứng dậy, đánh giá cô trong chốc lát, hai mắt đỏ lên, khóc ròng nói: “Tiểu Phượng? Là Tiểu Phượng?”
Trình Vũ hít thật sâu đem lửa giận áp xuống.
Lâm Giai đứng lên đi đến cạnh cô, ánh mắt phức tạp nhìn con gái, một hồi lâu mới nói: “Vị này rất có khả năng chính là mẹ ruột con, năm đó khi mẹ nhặt được con có thấy trên người con có khóa trường mệnh y lời họ nói.”
Dường như nhớ ra cái gì, bà ta càng khóc thương tâm, một tay gạt nước mắt, cô con dâu vội giúp vỗ vai an ủi, sau đó lại cười nói: “Tiểu Phượng, chị là chị dâu em, chuyện năm đó chị cũng nghe mẹ nói, mấy năm nay cả nhà rất hối hận đi tìm em mãi, hiện giờ thật vất vả cũng tìm được em.”
Vừa dứt lời, liền thấy một cô gái đi từ cầu thang xuống, cũng tầm mười tám tuổi, cô ta hưng phấn nói: “Mẹ, ở đây thật đẹp, về sau mình ở nơi này sao?”
Bà ta lau nước mắt nói: “ Con đừng không lễ phép vậy.”
Mà Lâm Giai nghe xong lại có cạn lời nhưng cũng không nói gì.
Đời trước cũng khoảng lúc này họ xuất hiện, hai người ngoài cổng là cha và anh trai cô, còn người trước mắt là mẹ ruột với chị dâu, và người từ trên lầu chạy xuống là em gái cô.
Đời trước, họ cũng xuất hiện, nói hối tiếc vì lúc trước bỏ cô, hiện giờ tìm được cô nên muốn nhận, Trình Vũ không trực tiếp nhận người mà đuổi họ đi, không bao lâu sau họ lại xuất hiện, nói trong nhà khó khan nhờ cô hỗ trợ, cô lười ứng phó nên tùy tiện cho một chút tiền coi như tống cổ họ đi, không ngờ không bao lâu họ lại lần nữa xuất hiện, lúc đó họ càng quá phận muốn sống cùng cô, Trình Vũ đương nhiên không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, sau đó họ lại thay đổi yêu cầu là muốn cô nuôi em gái học đại học.
Trình Vũ bị họ làm phiền, tuyên bố muốn báo cảnh sát, đại khái họ cũng bị dọa, nên mắng chửi cô vô tình vô nghĩa, cuối cùng mới rời đi. Từ đó về sau họ không còn xuất hiện nữa, cũng không biết là do cô dọa hay là nguyên nhân khác mà họ biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, không xuất hiện trước mặt làm cô không thoải mái, đương nhiên Trình Vũ cũng không để ý bọn họ không xuất hiện càng tốt.
Nhìn xuống dưới lầu thấy Trình Vũ, cô ta bớt hưng phấn một chút, sau đó nghiêng đầu đánh giá cô, ngay sau đó cô ta lộc cộc chạy xuống chỗ cô cười nói: “Chị là chị hai, em là em gái chị, tên em là Liêu Niệm Phượng.”
Nói xong cô ta lại kéo tay Trình Vũ, Trình Vũ lạnh lùng tránh ra, lãnh đạm nhìn lướt qua họ, ngữ khí cô lạnh băng:
“Mặc kệ các người từ đâu tới, mặc kệ các ngươi có quan hệ gì với tôi, nếu lúc trước đã vứt bỏ tôi, thời điểm đó chúng ta đã chấm dứt quan hệ, cho nên nếu muốn tôi nhận tổ quy tông là không có khả năng.”
Ba người họ không đoán được cô quyết tuyệt như vậy thì rất sửng sốt, người đàn bà kia càng khóc thương tâm:
“Tiểu Phượng, con trách, mẹ có thể lý giải, năm đó chúng ta không tốt, không nên vì gia đình khó khăn mà bỏ con. Chúng ta cũng không có cách nào, nhà nghèo không có gì ăn, chúng ta thật sự không có khả năng nuôi nấng con. Nhưng chúng ta chưa từng quên ngươi, mấy năm nay cha con và mẹ mỗi khi nghĩ đến con là khổ sở ngủ không yên, sau này trong nhà điều kiện mới quyết định sinh em con, tên con bé là ký thác tưởng niệm với con đấy!”
Người trẻ hơn cũng khuyên nhủ: “Tiểu Phượng à, chị biết trong lòng em oán trách, nhưng lúc trước bỏ em cả nhà cũng không có cách nào, em cũng nên nghĩ cho ba mẹ một chút.”