Vô Cực Ma Đạo

Chương 220: 220




๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Người của cả hai tông đều quay mặt nhìn nhau, sau đó đều quay sang nhìn Thành Hoàng vẻ chờ mong.Người trong Ma đạo hành sự bình thường đều lấy thực lực để phân cao thấp, đánh cuộc như thế cũng không phải là không thể.

Bất quá cuộc chiến này quan hệ tới sự hưng vong của Vô Cực Ma tông và uy vọng của Thành Hoàng tại Đoạn Hồn sơn từ nay về sau, bởi vậy lời này vừa nói ra thì mọi người đều cảm thấy hứng thú, ngay cả Huyết Ma Liệt Sơn và Phùng Ngạo Thiên cũng lộ vẻ hứng thú.Chỉ thấy Huyết Ma Liệt Sơn vừa nghe Đinh Hạo nói xong lại lấy trong trữ vật giới chỉ ra mấy viên đan dược nuốt vào, nhắm mắt đứng yên trong hư không điều tức, coi như là mặc nhận đồng ý với cách làm của Đinh Hạo.Mà Phùng Ngạo Thiên thì kinh ngạc nhìn Đinh Hạo, nhưng cũng không thấy trên mặt Đinh Hạo biểu lộ cái gì, Phùng Ngạo Thiên liền quay đầu nhìn Thiên Yêu Niếp Thiên, Niếp Thiên khẽ gật gật đầu, sau đó Phùng Ngạo Thiên cười dài một tiếng nói:- Đinh Hạo tiểu ca quả nhiên có dũng khí.

Làm như thế cũng hợp với quy củ của Ma đạo, nhưng không biết lời của tiểu ca có thể đại diện cho ý của cả Vô Cực Ma tông được không ?Nghe được lời nói này của Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo đương nhiên biết phải làm thế nào.

Chỉ thấy Đinh Hạo quay đầu liếc nhìn bốn vị trưởng lão Trương Hoành một cái, bốn người lập tức hiểu ý liền đi tới, đều mở miệng rằng lời nói của Đinh Hạo hoàn toàn có thể đại diện cho Vô Cực Ma tông.Đinh Hạo cùng Trương Hoành hai người động tác mặc dù kín, nhưng vẫn không qua được ánh mắt của mấy người có ý.


Những người đó vừa thấy ánh mắt giữa hai người, lập tức có một nhận thức mới đối với Vô Cực Ma tông, ánh mắt nhìn về phía Đinh Hạo lại thêm vài phần ý tứ.Phùng Ngạo Thiên thấy được toàn bộ động tác của mấy người Đinh Hạo, lại nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Phùng Tinh Nhiên, gật gật đầu nói:- Đã như vậy, để chờ xem Thành trưởng lão có nguyện ý ứng chiến hay không.

Đoạn Hồn sơn ta đã lâu rồi không có náo nhiệt !Nghe Phùng Ngạo Thiên nói vậy, lại nhìn lại Huyết Ma Liệt Sơn đang nhắm mắt điều tức, Thành Hoàng sắc mặt âm trầm.

Hắn đã âm thầm dò xét qua tu vi của Đinh Hạo, công hiệu của "Liễm tức quyết" khiến hắn thấy rõ Đinh Hạo trước mắt tu vi chỉ là Tâm động trung kỳ, nhưng Đinh Hạo có thể đứng giữa không trung lại khiến cho hắn nghĩ Đinh Hạo tựa hồ có chút bất phàm, lại nhìn đứa cháu Thành Hùng trước mặt, Thành Hoàng trong lòng không ngừng tính toán.Thành Hoàng lại gần Thành Hùng, nói thầm với hắn cái gì đó.

Đinh Hạo ở đằng xa nhìn Thành Hùng dáng vẻ kiêu ngạo, nghĩ đến chuyện lần trước người này ở Luyện Ngục Ma tông đã từng nặng tay với mình thì mắt chợt lóe lên sát khí, trong lòng âm thầm cười lạnh.Tất cả mọi người đều nhìn ông cháu Thành Hoàng Thành Hùng đang thầm thì với nhau.

Một lát sau, Thành Hoàng tựa hồ đã quyết tâm, cười dài một tiếng rồi khôi phục lại vẻ mặt tự nhiên, nói:- Đinh Hạo tiểu ca đã có ý như vậy, lão phu xin ứng chiến.

Chỉ là Liệt huynh vừa mới cùng với lão phu chiến đấu một trận, chân nguyên hao tổn quá lớn, lão phu không muốn chiếm lấy tiện nghi này…Nói đến đây, Huyết Ma Liệt Sơn đột nhiên cười dài nói:- Không sao, nếu là Thành đạo hữu có lòng, Liệt Sơn sẽ phụng bồi ngươi một trận.


Trận chiến vừa rồi Liệt mỗ chưa thấy thỏa mãn chút nào, không bằng dùng trận chiến giữa hai chúng ta để phân định thắng thua lần đánh cuộc này luôn ?Liệt Sơn vừa nói như vậy, Thành Hoàng vẻ mặt không chút thay đổi nhưng ánh mắt lại loé lên một chút, rồi vẫn lãnh đạm cười nói:- Không thể được.

Lão phu sao có thể thừa lúc nguy cơ của người khác được chứ.

Cuộc chiến này để cho Đinh Hạo tiểu ca và Thành Hùng cháu ta đi !Lời này vừa nói ra, hầu hết mọi người lộ ra thần sắc khinh bỉ.

Rõ ràng là Thành Hoàng cố kỵ tuyệt thế hung danh của Huyết Ma Liệt Sơn, không dám một mình ra ứng chiến mới lấy cớ hai người vừa giao chiến không thể đánh tiếp mà vẫn nói được như vậy, sự vô sỉ của người này quá mức lộ liễu.Đinh Hạo và Huyết Ma Liệt Sơn liếc mắt nhìn nhau một cái, Đinh Hạo cười dài nói:- Đã như vậy, trước hết cho tiểu tử cảm ơn hảo ý của Thành lão.

Hắc hắc, lần trước tại Luyện Ngục Ma tông tiểu tử đã từng giao thủ với Thành huynh, từ lúc đó vẫn luôn bội phục phong phạm của Thành huynh không thôi.


Không ngờ hôm nay lại có cơ hội chiêm ngưỡng phong thái của Thành huynh một lần nữa, quả thật là khiến cho tiểu đệ vô cùng vinh hạnh !Vừa nghe Đinh Hạo nói vậy, Thành Hùng đằng sau Thành Hoàng bước ra, lạnh giọng cười một tiếng rồi trầm giọng nói:- Đinh huynh nghiêm trọng rồi.

Trận chiến lần đó Đinh huynh vội vàng rời đi, tại hạ đã không lãnh giáo được nhiều, sau này muốn tìm Đinh huynh thì lại phát hiện Đinh huynh đã rời khỏi Đoạn Hồn sơn.

Bây giờ hai người chúng ta rốt cục có thể được đấu với nhau một trận, quả thực là thống khoái !.