Vô Cực Ma Đạo

Chương 241: 241




๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑Một tiếng cười hung ác vang lên, Đinh Hạo hoàn toàn không đoán ra được tên này rốt cuộc là nam hay nữ, cũng không biết y trời sinh là có giọng nói thế này, hay là cố ý như vậy, nhưng hiện giờ y xem hắn như đã chết, nên cũng không cần thiết phải cố tình ẩn giấu nữa.

Chỉ thấy Đinh Hạo thét lớn một tiếng, thân ảnh đột nhiên dừng lại giữa không trung, tên kia vốn đang truy đuổi, thấy vậy thì hết sức hoan hỉ, trong nháy mắt đã đến trước mặt Đinh Hạo, một đạo kiếm quang mỹ lệ lần nữa xuất hiện giữa trời, trong khi đó Đinh Hạo lúc này đã chạy ra khỏi phạm vi hoạt động của Bát Sí Tử Mãng nên đã không còn khả năng chống đỡ.

Ngay lúc hắn nghĩ rằng Đinh Hạo sẽ chết chắc, đột nhiên phát hiện thân ảnh đang đứng giữa không trung có phần quỷ dị, tựa hồ như vật đã chết, khi hắn muốn lại gần nhìn kỹ hơn thì chợt phát hiện thân hình Đinh Hạo trở nên mờ đi, theo đó một viên đan dược kì lạ hiện ra ở giữa thân ảnh mơ hồ đó.

Đến lúc hắn vừa nhìn rõ viên đan dược này, một tiếng thét kinh hãi phát ra, y với bộ dáng như ban ngày gặp quỷ, trong nháy mắt cuống quýt hướng ra phía ngoài chạy đi.


Nhưng đúng lúc đó, viên đan dược ở giữa không trung đột nhiên phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa quỷ thần khiếp vía, một cổ khí thế huỷ thiên diệt địa bạo phát từ viên đan dược, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, nơi nào bị quét qua liền thiên hôn địa liệt, mây đen dày đặc cơ hồ che kín bầu trời.

Một tiếng thét vô cùng thê thảm phát ra từ miệng kẻ đang thoát đi, chỉ thấy trong nháy mắt y đã biến mất, lúc này đám huyết vụ do y thổ ra giữa không trung mới từ từ rơi xuống.

Sau tiếng nổ lớn ấy, ở ngoài trăm trượng, thân ảnh Đinh Hạo hiện ra an nhiên vô sự, nhìn thân hình tên kia đang bỏ chạy từ từ nhạt dần đến lúc hoàn toàn tiêu thất, Đinh Hạo mới rã rời ngã xuống trên lưng Bát Sí Tử Mãng.

Chỉ nghe Đinh Hạo hừ lạnh nói thầm:- Tên này rốt cuộc có thân phận như thế nào, đã có thể sớm nhận ra uy lực của Huyền Sát Âm Lôi, nếu không nhất định đã mất mạng tại nơi này.

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy nhiều âm thanh xé gió hướng bên này truyền đến, Đinh Hạo vốn đang mệt mỏi nằm nghỉ lập tức đứng dậy, khẩn trương rút ra Nghịch Thiên Ma kiếm, chuẩn bị ứng phó biến hoá mới.

- Tiểu tặc, tiểu tặc! Ngươi không việc gì chứ, sao phải dùng đến cả Huyền Sát Âm Lôi như thế? - Từ xa truyền đến thanh âm bồn chồn lo lắng của Phùng Tinh Thiên.


Vào lúc này, Đinh Hạo mới chắc rằng mình đã thật sự được an toàn, lại lần nữa thả mình nằm xuống trên lưng Bát Sí Tử Mãng, không buồn nhúc nhích.

Một lát sau, Phùng Tinh Nhiên, Thiên Yêu Niếp Thiên và bốn vị trưởng lão Trương Hoành từ từ phi tới.

Nhìn thấy Đinh Hạo cả người vô lực nằm trên lưng Bát Sí Tử Mãng, bọn họ vô cùng kinh hãi, sau khi thấy được vết máu lưu lại trên y phục của hắn thì lại càng thập phần lo lắng.

Đối với bốn người Trương Hoành đây là lần đầu nhìn thấy Bát Sí Tử Mãng, nên vội vàng đi đến phía trước, ngắm nghía thân hình to lớn của nó, bốn người nhìn nhau, thật sự vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng tượng được vì sao Đinh Hạo có thể thu phục được hung vật này, trong lòng đều âm thầm cảm thấy may mắn bản thân lúc trước đã thức thời đi theo hắn.

Cuống quýt bay lên trên lưng Bát Sí Tử Mãng, sắc mặt Phùng Tinh Nhiên hết sức thê lương, đỡ thân hình uể oải của Đinh Hạo dậy, lo âu hỏi dồn:- Tiểu tặc ngươi không sao chứ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Thiên Thi Thượng nhân Âm Vô Xương bốn người đâu rồi, lẽ ra bọn họ phải đến đây từ lâu rồi chứ?Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo trong lòng hết sức cảm động, thân hình mạnh mẽ đứng lên, cảm thấy chân nguyên tại đan điền đang từ từ khôi phục lại, Đinh Hạo ôn tồn đáp lại nàng:- Ta không có việc gì, chỉ cần tĩnh tu mấy tháng là thương thế có thể khôi phục hoàn toàn, vừa rồi mấy người Âm Vô Xương đích thực đã đến đây, ta đã sai bọn họ đuổi theo bốn tên Thị Hồn tông muốn tập kích chúng ta, vết thương trên người ta là do bị người khác đánh lén gây ra.


Nhìn Đinh Hạo máu me khắp người, Phùng Tinh Nhiên đầu óc choáng váng, lệ đã trào ra, liên tục lắc lắc đầu, tựa hồ không tin lời nói của Đinh Hạo.

Thấy nàng khổ sở như thế, Niếp Thiên rốt cuộc không nhịn được nói:- Tinh Nhiên, ngươi không cần phải quá lo lắng như thế, tiểu ca mặc dù bị trọng thương, nhưng tuyệt đối không nguy hại đến tính mạng, chỉ cần cho hắn mấy ngày, với năng lực của tiểu ca nhất định có thể khôi phục lại như lúc trước.

Nghe được những lời an ủi này của Niếp Thiên, Phùng Tinh Nhiên mới ngừng khóc, ngước đôi mắt đẹp đẫm lệ nhìn Niếp Thiên vội hỏi:๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑.