Chiếc xe Lexuc IS dừng lại ở ven đường. Diệp Tấn bước xuống, cầm ra trên xe một bó hoa hồng xanh lớn và một chai nước. Ông rảo bước đi vào vùng đất "thiêng". Đứng trước phần mộ của một người, ông nghiêm trang đặt bó hoa xuống, đồng lúc người cũng quỳ xuống.
Thỉnh thoảng lại liếc nhìn lên bia mộ có khắc dòng tên "Nhược Doanh", ánh mắt ông đôi phần là buồn bã.
Ông rót nước vào ly xong thì cầm bó hoa đặt lại gần bia mộ, cười một nụ cười không mấy vui vẻ.
"Diệp phu nhân, bà có trách tôi không? Người chồng này đã làm không đúng bổn phận, khiến bà phải chịu khổ." Chuyện đã qua rất lâu, ông cũng không muốn nhắc lại, lúc trước vì trốn sự truy sát của Lâm Khương, dù được Tư Vũ mở đường nhưng ông vẫn không cách nào bảo vệ được toàn mạng cho Nhược Doanh. Khi bà sinh đứa con gái ra đời cũng là lúc bà trút hơi thở cuối cùng. Ông cũng rất đau lòng nhưng không làm được gì. Khi đó, ông trốn chạy. Nhưng khi ông quay lại tìm kiếm đứa con gái ngày xưa, ông giao cho một người họ hàng nhận nuôi, bây giờ người đó đã qua đời, đứa con gái cũng mất tung tích.
Diệp Tấn thở dài, ông ngồi xuống cạnh ngôi mộ của bà, khẽ đưa tay lau lau lấy tấm ảnh đã bết bụi.
"Diệp phu nhân, hôm nay tôi mang loại hoa mà bà thích nhất tới... Nhưng tiếc thay, không đưa được con gái tới thăm bà. Phu nhân, tôi phải làm sao bây giờ, không tìm được con bé, là lỗi của tôi. Hiện giờ cả thế giới ngầm đang truy tìm tung tích của con bé, nếu chúng tìm thấy, chắc chắn con bé sẽ gặp nguy hiểm." Ông im lặng thất thần một lúc, rồi khẽ cong môi mỉm cười:"Nhưng bà yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được và bảo vệ con bé, bảo vệ đứa con gái của chúng ta."
______________________________________________
Chiếc xe Audi vẫn băng băng chạy trên đường, ngồi trên xe, Tuyết Linh do dự một hồi rồi cũng chốt lên tiếng:"Lạc Thần, em có chuyện muốn nói với anh."
Lạc Thần đang chăm chú lái xe, đột nhiên nghe cô nói, anh cũng khá phân tâm, bởi vì cô im lặng từ lúc lên xe cho tới giờ, cô luôn im lặng chẳng nói một lời. Nhưng bây giờ đột nhiên nghiêm túc như vậy khiến anh rất hiếu kỳ.
Bây giờ đã quá trưa, nhưng Lạc Thần vẫn muốn đưa cô đi ăn gì đó nên đã dừng chân tại một nhà hàng, vừa dùng bữa lại vừa dễ dàng nói chuyện với cô hơn.
Ngồi đối diện với cô, Lạc Thần cảm thấy thời gian trôi qua đã lâu, vậy mà vẫn thấy cô do dự như thể không muốn nói. Anh cảm thấy khá lạ, trước giờ cô luôn dứt khoát, không hề có kiểu chần như bây giờ.
"Linh Linh, em không khỏe ở đâu sao?" Lạc Thần khẽ chau mày, quan tâm hỏi.
"Không có. Lạc Thần, thật ra... Chuyện giữa chúng ta lúc trước đây, là em có lỗi!"
Khung cảnh căng thẳng và buồn bã bỗng vây kín hai người, Lạc Thần hiểu ra chuyện, anh không muốn thấy cô áy náy, cũng không muốn nhìn thái độ buồn bã này của cô nên đã cười cho qua mọi chuyện.
"Sao tự dưng em lại nhắc tới chuyện này? Nó đã qua rồi. Không sao đâu." Lạc Thần cười ôn nhu, mặc dù trong lòng anh đang có một nỗi niềm gì đó không biết gọi tên. Trong chuyện này, cả hai bên đều không có lỗi, về Lạc Thần chỉ vì anh muốn tốt cho cô nên mới chấp nhận lời đề nghị của Tô Vy Vy, còn với Tuyết Linh, tôn nghiêm của một người con gái khi yêu, nhận được sự phản bội ra mặt như vậy thì làm sao mà cô chịu nỗi.
"Dù sao thì cũng tại em..." Tuyết Linh chưa kịp nói hết câu thì ngay lập tức Lạc Thần lại cắt lời cô:"Linh Linh, đừng nhắc tới chuyện này nữa, anh không muốn nhìn thấy em như vậy. Chuyện trước đây không thể trách em được, anh cũng đã quên rồi." Lạc Thần cười tươi tắn, liền gọi phục vụ đến.
"Chúng ta ăn đi, anh đói rồi!"
Nếu Lạc Thần đã nói như vậy, thì cô không còn gì để nói nữa, liền cười trừ rồi gật nhẹ đầu. Tuy nhiên, trong lòng của cô vẫn không ngừng bứt rứt.
Quan sát được vài phút, Lộ Khiết liền lấy giấy rồi ghi rõ ra những chi tiết mà mình thấy được. Tiếng gõ cửa bất giác vang lên, Lộ Khiết ngồi trên bàn làm việc không quay đầu, âm trầm phát ra tiếng nói:"Vào đi!"
"Tài liệu mà cô cần." Giọng nói người đàn ông vô cùng ngọt ngào, anh ta đặt tờ giấy lên bàn, rồi cho hai tay vào túi áo blouse trắng.
Lúc đầu cô còn tưởng là Tiểu Vũ, bởi vì tài liệu này là cô nhờ Tiểu Vũ mang đến hộ, nhưng khi nghe giọng nói phát ra, cô biết chắc người này không phải là Tiểu Vũ.
Theo bản năng, Lộ Khiết ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp ngay hình ảnh của Trạch Tịnh Thần, cô cũng khá bất ngờ, nhưng một lúc sau lại điềm tĩnh trở lại.
"Được rồi, ngồi đi!" Trạch Tịnh Thần mỉm cười, đưa mẫu giấy ấy cho Tưởng Ân rồi nhìn viện trưởng:"Sau này cứ gọi tôi bình thường như những người khác, ở đây không cần phân biệt."
"Tôi hiểu rồi!" Viện trưởng nói xong thì liền xem đồng hồ, nhận ra rằng mình sắp có cuộc họp quan trọng nên đã xin phép Trạch Tịnh Thần rồi rời đi trước.
Cánh cửa phòng dần khép lại, bên trong hiện giờ chỉ còn Trạch Tịnh Thần và Tưởng Ân. Lúc đầu Tưởng Ân bày biểu cảm như thể rất vui mừng vì được nhận, nhưng sau khi viện trưởng rời khỏi phòng, khuôn mặt Tưởng Ân bỗng chốc thay đổi, dần trở nên khó hiểu.
Cô đặt mẫu giấy xuống bàn, nhíu mày nhìn sang Trạch Tịnh Thần:"Sao anh lại đưa em vào đây?"
Khóe môi Trạch Tịnh Thần khẽ nhếch lên, thái độ vô cùng bình thản:"Muốn kế hoạch thành công, bất cứ thủ đoạn nào cũng không chừa. Tôi đưa em vào đây là để em giúp tôi một tay, còn công việc kia rất nguy hiểm. Tôi không muốn em lại liều mạng."
Tưởng Ân nhìn Trạch Trịnh Thần với ánh mắt vô cùng sâu lắng, đây là lần đầu tiên, anh chính miệng nói lời lo lắng quan tâm như vậy với cô. Nhưng cô cũng không biết có nên vui hay không nữa. Tưởng Ân khẽ gật đầu, trả lời anh:"Được, em hiểu rồi."