Vương Khải, con người này cũng không biết là trúng tà gì rồi, đột nhiên có nhiệt tình rất lớn đối với thức ăn của nhân viên trong nhà ăn, buổi trưa nào cũng cùng tôi đi ăn cơm, khiếp quá đi mất.
Tôi cũng chẳng quan trọng, dù gìchỉ cần đồ ăn sạch sẽ, có thể ăn là tốt rồi. Suy cho cùng, dưới gầm trời này có thể làm được đồ ăn ngon giống như mẹ tôi thật hiếm thấy.
Bởivì Vương Khải đến tương đối nhiều lần cho nên nhân viên của công ty cũng không nhìn anh ta giống như nhìn người ngoài hành tinh nữa, đương nhiên ngoại trừ những cô gái đa tình hoặc những cô mang oán hận trong lòng.
Vương Khải bưng một đĩa tôm, ngồi xuống nói với tôi: “Thư ký Quan, cô có phải là thư ký của tôi không?”
Khóe miệng tôi co giật một chút, phải thừa lời như thế này sao? Nếu không phải thì sao anh không gọi tôi là “Quan đại gia” đi?
Vương Khải đẩy đĩa tôm đến trước mặt tôi, cười hi hi nói: “Vậy được, bóc vỏ tôm cho tôi nhé!”
Tôi không thèm nhìn những con tôm đỏ hồng, khiến người ta vừa nhìn thấy đãmuốn ăn, nói: “Tôi là thư ký, không phải là người hầu.”
Vương Khải lại dịu giọng hơn, nói: “Được! Tiểu Yến, cô bóc cho tôi một con nhé!”
Tôi thấy ớn lạnh, đặc biệt muốn nhắc nhở anh ta, anh đã tuổi này rồi, thựcsự không thích hợp giả vờ non nớt nữa. Nhưng mà cân nhắc đến da mặt củaanh ta dày không bình thường, nghĩ lại cũng không để ý những điều này,thế là tôi đành lừ mắt, hung dữ nói: “Anh không có tay sao?”
Vương Khải chẳng để ý một chút nào, cầm một con tôm lên, cười he he nói: “Được rồi, vậy tôi bóc cho cô.”
Tôi: “…”
Vương Khải không thích nói thật, nhưng trước đây anh ta nói một câu rất cóđạo lý, chính là câu: “Tinh lực dồi dào”, đến ăn bữa cơm cũng có thểnghĩ ra nhiều thủ đoạn như thế này, xem ra năng lượng não bộ thực sự làquá dư thừa. Tôi vốn dĩ cho rằng con người này lăng nhăng, linh tinh,khi làm việc chắc chắn cũng rất vô kỷ luật, ai biết được anh ta lại rấtlợi hại, không chỉ giải quyết xuất sắc những công việc trong phạm viphận sự của mình, còn có rất nhiều việc đều là do thư ký như tôi đâykhông suy nghĩ chu đáo, được anh ta phát hiện và giải quyết. Các nhânviên trong công ty đều khâm phục anh ta, tuy nhiên có không ít ngườithực sự chẳng thích gì anh ta, ví dụ như những nhân viên nam không tìmđược bạn gái, hoặc là một số trinh khiết, liệt phụ từng bị Vương Khảitrêu đùa (được rồi, tôi không phải là trinh khiết liệt phụ, nhưng tôicũng không thích bị anh ta trêu đùa).
Lúc này tôi nhìn ngón tay cầm tôm của Vương Khải, thở dài nói: “Anh đúng thật là vô vị.”
Vương Khải đắc ý nói: “Cô có biết có bao nhiêu cô gái muốn được tôi bóc tômcho không, đừng nói là bóc tôm, đến cởi áo bọn họ cũng đều cam tâm tìnhnguyện…”
“Ngừng lại, ngừng lại”, tôi ngượng ngập ho hai tiếng,“Anh làm sao mà thứ gì cũng có thể liên tưởng đến những việc đó vậy.”Đây chỉ có thể chứng minh trong đầu anh ta toàn là những chuyện đó…
Vương Khải khinh thường và bất mãn với thái độ của tôi: “Mọi người trưởngthành rồi, cô cũng không giả vờ được với tôi đâu, hơn nữa cô cũng đãkết hôn rồi, hơn nữa người đàn ông của cô vừa vô dụng lại vừa biếnthái!”
Tôi cau mày, phản bác anh ta: “Anh luôn nói mình mê lực vô biên, bạn gái nhan nhản, mấy hôm nay sao tôi không thấy một ai nhỉ? Đàn ông mà, thích thể diện, thích nói dối cũng rất bình thường, điều nàytôi có thể lý giải được.”
Vương Khải lại nói: “Vật đến cực điểmtất phản, bạn gái nhiều quá cũng rất ầm ĩ, cho nên bây giờ tôi muốn đôitai thanh tịnh một chút.”
Tôi chẳng buồn để ý: “Lừa, lại lừa đảo.”
Vương Khải: “Cô vẫn không tin tưởng mê lực của tôi, tôi ở trên gường là…”
Tôi xua xua tay cắt ngang lời anh ta, hỏi: “Ngoài những chuyện này thì không thể nói chuyện gì khác sao?”
Vương Khải giả vờ như vô tội, nói: “Đàn ông và phụ nữ ở cùng nhau, không nói chuyện lên gường, còn có thể nói chuyện gì?”
Tôi nghiêm túc chỉ trích anh ta: “Sao anh có thể nói những lời như thế này chứ?”
Vương Khải cười hì hì, vừa muốn tiếp lời, lại bị tôi cắt ngang: “Đàn ông vàđàn ông ở cùng nhau không phải cũng có thể nói chuyện lên gường sao?!”
Vương Khải sợ hãi nhìn tôi một cái, run rẫy đặt con tôm anh ta vừa bóc vỏ vào đĩa cơm của tôi.
Còn tôi lúc này đã xấu hổ đến mức không thể tự nhiên được nữa, lại hỏi thăm cả nhà anh ta…Hình tượng của tôi, tâm linh của tôi, thế giới quan củatôi đều bị Giang Ly biến thái kia làm méo mó rồi!
Tôi đang suynghĩ xem nói chút gì đó để cứu vãn hình tượng của mình một chút, mắt vôtình nhìn ra xa, lại nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc. Sau đó,tôi kinh hãi đến mức nói không a lời.
Vương Khải xua xua tay trước mặt tôi, nói: “Tiểu Yến, cô ngốc rồi sao?”
Tôi sực tỉnh: “Chuyện này, Vương phó tổng à, tôi muốn hỏi anh một chút, nhà ăn nhân viên của chúng ta có cho phép người ngoài đến ăn cơm không?”Anh ta nhất định không thể đây, làm sao có thể trùng hợp như thế chứ.
Vương Khải lắc lắc đầu: “Không biết, hình như là không thể…sao vậy?”
Tôi thẫn thờ nhìn thân người gầy gò ở chỗ xa kia, nhất thời quên để ý đến Vương Khải.
Vương Khải nhìn theo ánh mắt tôi, có lẽ cũng nhìn thấy người kia. Anh ta cười hì hì, nói: “Hóa ra là hồng hạnh không vượt tường, không phải là vấn đề của hồng hạnh, mà là vấn đề của tường.”
Tôi thu ánh mắt lại: “Ý gì chứ?”
Vương Khải giỏi hiểu ý người, cười cười nói: “Đừng si mê mug quáng, cô không được đâu.”
Tôi nghe mà chẳng hiểu gì.
Vương Khải quay đầu, biểu ý người tôi đang nhìn phía xa kia: “Cô đừng có nhắm đến cậu ta, người ta nhỏ bé như vậy không chịu được sự chà đạp của côđâu, cô cùng lắm cũng làm tổn hại tôi thôi nhé.”
Tôi lắc lắc đầu: “Anh hiểu nhầm rồi.”
Vừa rồi không cẩn thận nhìn thấy người kia, lại chính là cậu bạn trai nhỏcủa Giang Ly (có lẽ là một trong số), chính là mỹ nam đệ đệ gặp vào buổi tối hôm chúng tôi đi đăng ký kết hôn, lúc đó đã khiến cho tôi ngạcnhiên rồi. Bây giờ cậu ta xuất hiện ở đây, tám phần là nhân viên trongcông ty này rồi. Tôi đột nhiên nhớ ra mấy ngày trước Giang Ly có nói với tôi, anh ta nói tên công ty chúng tôi nghe có chút quen tai, nghĩ rachính là bởi vì mỹ nam đệ đệ kia làm việc ở đây, Giang Ly nói quen tạicăn bản là biết rồi.
Tôi đang nghĩ ngợi lung tung thì phát hiệnra mỹ nam đệ đệ kia dường như cảm thấy có người đang nhìn cậu ta chằmchằm, thế là nhìn về phía bên này. Tôi nhất thời quên mất thu ánh mắtvề, cứ như vậy nhìn. Sau đó, mỹ nam đệ đệ kia đi về phía chúng tôi.
Tôi nhất thời bừng tỉnh, cậu ta muốn làm gì đây? Khiêu khích? Hay là biểu hiện gì đó tốt?
Rất nhanh chóng, tôi liền hiểu ra vì sao cậu ta muốn đi đến, nguyên nhânrất đơn giản, cậu bé này hình như mắt không được tốt lắm. Cậu ta đi đếnđã rất gần tôi rồi, lúc này mới nhận ra tôi. Thế là biểu hiện trên mặtcậu ta nhanh chóng từ nghi hoặc biến thành…khinh thường? Ghét bỏ? Đố kỵ? Phẫn nộ?..,Tóm lại là rất phức tạp, rối rắm, nhìn đến mức tôi có chútđau lòng cho cậu bé này.
Tôi chột dạ, hé khóe miệng cười với cậuta một cái, theo như Vương khải, người tận mắt chứng kiến nói, khi đótôi thật sự cười rất khó coi. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, dù gì tôilà vợ của bạn trai cậu ta, ấy, câu nói này nghe có vẻ tương đối loạn.
Mỹ nam đệ đệ không nhìn biểu hiện tốt của tôi, cười lạnh lùng một cái rồi quay người rời đi.
Tôi đành tiếp tục ăn cơm. Dù gì bị anh chàng đẹp trai khinh thường nhiều rồi, cũng đã quen rồi.
Vương Khải hưng phấn hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao tôi cảm thấy như bọn cô quen nhau trước đây rồi?”
Tôi thuận miệng bịa chuyện: “Anh không nhìn thấy sao, tôi là có lòng dụ dỗ, đáng tiếc tiểu chính thái nhà người ta chê tôi không đủ trình.” Chảynước mắt, bị người khác khinh thường tôi cũng nhận rồi, bây giờ tôi lạicòn muốn chính mình khinh thường mình…
Vương khải đắc ý cười, nói: “Tôi sớm đã nói rồi, cô không được đâu.”
Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta một cái, hỏi: “Sao mà anh biết, lẽ nào anh quen biết anh ta?”
Vương Khải gật đầu nói: “Cậu ta là con trai của cổ đông lớn thứ hai tập đoànNam Tinh, vừa tốt nghiệp đại học, bị bố ném vào đây rèn luyện.”
Trong tình huống thông thường, có thứ hai tất có thứ nhất, sau khi xuất hiệncái thứ hai, mọi người đều hứng thú với thứ nhất. Tôi cũng giống nhưnhững người bình thường khác, tiện miệng hỏi: “Vậy đại cổ đông lớn nhấtlà ai?”
Vương Khải tiện tay bỏ vào trong đĩa cơm của tôi một con tôm nữa, nhẹ nhàng thản nhiên trả lời: “Vương Thành Hải”
Tôi: “Ông ấy cũng họ Vương à?”
Vương Khải: “Ông ấy là bố tôi.”
Thông qua Vương Khải, tôi biết tên của mỹ nam đệ đệ kia là Tiết Vân Phong.Tôi cảm thấy Vương Khải biết Tiết Vân Phong là người đồng tính, nhưnganh ta lại không muốn tùy tiện tiết lộ chuyện riêng tư của người khác,vẫn ấp úng không nói. Tôi đành huênh hoang, không ngượng mồm nói với anh ta, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người kia, liền biết cậu ta là gay…Vương Khải từ đây tin tưởng một cách sâu sắc, không hoài nghi năng lực hủ nữcủa tôi, khiến tôi không còn dũng khí để giải thích với anh ta nữa, tôikhông phải hủ nữ, dù gì sự việc đã đến mức này rồi, tôi giải thích anhta cũng không tin. Tôi thực sự không phải là hủ nữ gì cả.
Ăn tốixong, tôi quyết định nói chuyện tử tế về tiểu mỹ nam kia với Giang Ly,vì sao tiểu mỹ nam kia vẫn tràn đầy ý thù địch với tôi? Anh ta rõ ràngnên biết, tôi và Giang Ly thực sự không có quan hệ gì chứ nhỉ?
Thế là tôi nhân lúc anh ta ăn cơm no, tâm trạng tốt, hỏi: “Giang Ly à, anh biết hôm nay khi đi làm tôi gặp ai không?”
Lúc này Giang Ly đang lên mạng, mắt anh ta không rời khỏi màn hình máy tính, tiện miệng hỏi:
“Ai?”
Tôi: “Chính là bạn trai anh, Tiết Vân Phong.”
Giang Ly không vồ vập, đáp lại một câu: “Ừ”
Tôi đợi rất lâu, không đợi được anh ta nói câu gì có ý nghĩa một chút. Quáđáng quá rồi, tôi chuẩn bị lời rất lâu rồi, giờ anh ta lại trả lời cómột câu? Tôi không hài lòng: “Anh có thể phát biểu chút suy nghĩ không?”
Cuối cùng Giang Ly cũng di chuyển ánh mắt khỏi màn hình máy tính, quay người nhìn tôi, hỏi: “Cô muốn tôi nói gì?”
Tôi muốn anh nói gì à? Đây là thái độ gì vậy! Thế là tôi đổi phương thức,khéo léo dẫn dắt từng bước, dứt khoát thẳng thừng nói: “Hình như cậu tacó ý thù địch với tôi, anh không nói rõ ràng quan hệ của hai chúng tavới cậu ta sao?”
Tôi có một chút không thể hiểu được: “Chỉ thế thôi sao?”
Giang Ly gật đầu, coi như thừa nhận.
Tôi vỗ trán thở dài: “Tên tiểu tử anh có biết yêu đương không chứ, chỉ thếnày là không đủ! Anh phải bảo với cậu ta, giữa anh và tôi ngoài có giấychứng nhận kết hôn ra, những thứ quan hệ khác đều không có, nếu khôngthì cậu ta sẽ hiểu lầm anh, tình cảm của bọn anh sẽ đổ vỡ!” Quan trọngnhất chinh là tiểu mỹ nam kia sẽ luôn nhìn ánh mắt oán hận nhìn tôi, bất kỳ ai cũng không chịu đựng nổi…
Giang Ly cau mày, nói: “Cậu ấy cũng không hỏi.”
Thật là đồ đầu đất, không ngờ Giang Ly lúc nào cũng thông minh đen tối mà ởchuyện này thì cái gì cũng không biết. Tôi đành nói: “Cậu ấy không hỏikhông có nghĩa là cậu ấy biết rồi, có một số chuyện bắt buộc phải nói rõ ràng.”
Giang Ly: “Không ngờ đàn ông cũng phiền phức như thế này.”
“Thừa lời, chuyện tình cảm có thể không phiền phức sao? Ngày mai anh đi giảithích với cậu ấy nhé, nếu không hôm nay cũng được, nhanh lên.”
Giang Ly lắc đầu: “Cô đi nói với cậu ấy chẳng phải là được rồi sao?”
Tôi toát mồ hôi: “Cậu ta ghét tôi như vậy, tôi nói rồi cậu ta cũng sẽ không tin, huống hồ tôi là gì của cậu ta? Tôi dùng danh nghĩa gì để nói vớicậu ta?”
Giang Ly nghĩ một chút, có lẽ là cảm thấy danh nghĩa “vợ của bạn trai” thực sự có chút hỗn loạn, thế là chán nản lắc đầu, nói:“Thôi không cần, cậu ấy sẽ hiểu.”
Tôi: “Không được! Anh khôngnhìn thấy ánh mắt của cậu ta hôm nay đâu, cứ phảng phất như tôi là nữ ma đầu phóng hỏa giết người, tội ác ngập trời vậy! Chúng tôi tốt xấu gìcũng ở cùng một công ty, tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp. Hơn nữa, nếunhư tiểu mỹ nam này có vướng mắc tâm sự, mưu sát tôi thì phải làm thếnào? Dù gì cũng cùng làm việc, gây án cũng dễ dàng…”
“Được rồi,được rồi!” Giang Ly vỗ vỗ trán, không chịu đựng được sự dài dòng củatôi. “Tôi đi nói là được chứ gì, phụ nữ thật phiền phức! Đàn ông cũngthật phiền phức!”