Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà

Chương 6



Vốn cho rằng, bữa cơm này là tốt rồi, mọi người đều vui vẻ, thoải mái, hòa nhã rồi, nhưng không ngờ, mấy người lớn đó còn có thể làm nóng bầu không khí, khiến cho không khí của buổi gặp mặt ấm đến quá mức, tôi cảm thấy… không có gì vui mừng cả!

Cái gì gọi là ấm đến quá mức? Chính là về cơ bản, ba người họ đã đứng trên cùng một chiến tuyến, đối với hôn lễ của tôi và Giang Ly, chuyện hưởng tuần trăng mật và những chuyện khác đều đạt được nhất trí chung, thậm chí đã bắt đầu thảo luận việc nuôi dưỡng cháu và việc có cần phải sinh đứa thứ hai không!

Bởi vì ba người kia đều bức thiết muốn nhìn thấy tôi và Giang Ly ở cùng nhau, cho nên bọn họ bắt tay quyết định hôn lễ sẽ tổ chức sau hai tuần nữa. Giang bá bá còn tương đối lý trí, hỏi ý kiến của hai đứa trẻ trước, kết quả là hai bà mẹ dường như lên tiếng cùng lúc, nói: “Hỏi nó làm gì!”

Tôi không dám phản kháng, bởi vì tôi có chứng sợ hãi ngữ văn.

Giang Ly cũng không phản kháng, bởi vì anh ta là con rể tốt.

Cho nên hai chúng tôi đều im lặng ăn cơm. Tôi vô cùng trấn tĩnh, gắp một miếng quả hồi bỏ vào bát của Giang Ly, cho anh không phản kháng!

Giang Ly cũng lịch sự gắp lại cho tôi một miếng đầu cá báo đáp, cho cô không phản kháng!

Sau đó mấy người hưng phấn khác thường kia lại bắt đầu thương lượng vấn đề tuần trăng mật, tôi vốn dĩ không muốn có tuần trăng mật, càng không muốn đi hưởng tuần trăng mật với một người đồng tính, nhưng mà nhìn thấy bọn họ hứng khởi như vậy, tôi cũng không muốn nói “không”, tốt xấu gì bây giờ tôi và Giang Ly đang diễn kịch là một đôi vợ chồng ân ái. Nhìn Giang Ly, xem ra anh ta cũng nghĩ như vậy.

Cho nên khi bố mẹ hỏi chúng tôi muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật, tôi vui vẻ vô cùng trả lời đi Maldives, nhưng Giang Ly lại kiên trì muốn đi Bắc Âu. Hai chỗ này phong cách trái ngược nhau, rất khó để tìm ra điểm chung.

Thế là một cha hai mẹ kia dứt khoát không thèm nhìn Giang Ly, quyết định hành trình đi Maldives.

Tôi cười, đây chính là ưu thế của giới tính. Nhìn gì mà nhìn, nhìn gì mà nhìn? Ai bảo anh không phải là phụ nữ!

Nhìn ba người lớn càng bàn càng hưng phấn, trong lòng tôi đột nhiên trào lên cảm giác áy náy thực sự, thế là ghé vào tai Giang Ly, bất an nói: “Anh nói xem, chúng ta như thế này có phải là làm hơi quá đáng rồi không?” Bọn họ vui mừng như vậy mà chúng ta lại đang diễn kịch.

Giang Ly cười đáp: “Tác dụng của nói dối không phải chính là dỗ cho người ta vui lòng sao? Bọn họ vui mừng, chúng ta hài lòng, kết cục như thế này, ai còn để ý đến quá trình là thật hay giả chứ!”

Tôi cảm thấy anh ta nói lời này cũng có chút khó chịu, nhưng nhất thời lại không biết nên phản bác thế nào, đành bất an nói: “Nhưng mà… bọn họ đang bàn luận đến vấn đề con cái…”

Giang Ly dùng ngón trỏ và ngón cái khẽ khẽ véo vào cánh tay tôi đang buông thõng bên cạnh bàn, miệng dường như dính sát vào bên tai tôi, phả ra khí nóng nói với tôi: “Cô muốn sinh thì sinh, nếu cô không muốn sinh, tôi cũng có cách.”

Tôi thấy yên tâm.

Rất lâu sau đó, Giang Ly bảo tôi, lúc đó anh ta chưa nói hết, câu cuối cùng thực sự là “Nếu em không muốn sinh, anh cũng có cách khiến em sinh!”… Giang Ly, anh là đồ cặn bã!

Hôn lễ bị ba người bố mẹ vô đức kia quyết định cử hành sau hai tuần nữa, còn đâu cuộc sống của tôi! May mà bọn họ vẫn còn chút lương tâm, giúp đỡ lo liệu, bận túi bụi, cũng rất vất vả. Tuy là như thế, nhưng muốn nội trong hai tuần chuẩn bị xong hôn lễ, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

May mà bây giờ tôi chưa có việc làm. Nhưng Giang Ly cũng rất kỳ quái, anh ta cũng không đi làm. Điều không bình thường, anh ta dường như là một người không biết sợ, lẽ nào cũng bỏ việc rồi?

Tôi hỏi Giang Ly, Giang Ly cũng trả lời rất nghiêm túc: “Công việc đâu có quan trọng bằng kết hôn.”

Giả dối!

Đối với rất nhiều người, chuẩn bị trước hôn lễ là một việc rối rắm, vì vậy bọn họ sẽ luống cuống chân tay, đương nhiên đối với tôi thì chẳng phải như vậy. Ngoại trừ thời gian tương đối gấp gáp, tôi cũng chẳng có thứ gì khác là không thích ứng, tất cả mọi chuyện xử lý vẫn tương đối đâu ra đó.

Thế là Giang Ly khen ngợi: “Không ngờ cô cũng rất chuyên nghiệp đó.”

Tôi kiêu ngạo nói: “Tuy tôi là một xử nữ già, nhưng trên danh nghĩa pháp luật, anh coi như là người chồng thứ hai của tôi.”

Khụ khụ, tôi không nói ngoa. Tôi từng có một người, còn có một hôn lễ, không, nên nói là còn suýt chút nữa có một hôn lễ… ý, tóm lại quá trình nửa năm trước khi kết hôn đến trước hôn lễ một đêm, tất cả những việc đó tôi đều đã có kinh nghiệm, chỉ thiếu bước cuối cùng quan trọng nhất. Loại việc này tương đối kịch tính, nhưng đích xác xảy ra rồi, nếu không muốn nói mọi kịch tính đều đến từ cuộc sống…

Lúc này Giang Ly cong khóe môi, nửa cười nửa không, với tình huống này, tôi còn có tâm trạng khen ngợi dáng vẻ anh ta vẫn thật sự rất đẹp.

Giang Ly từ phía sau lưng, đi vòng quanh tôi, cúi đầu giả như nặng tình nhìn tôi, tôi quay đầu, trưng ra cho anh ta nụ cười mỉm vô cùng muốn ăn đánh. Anh ta cúi đầu làm thư thể muốn hôn tôi, sau đó thấp giọng phun ra mấy chữ: “Không ngờ cô cũng có quá khứ không muốn nhớ lại như thế này, ừm?” Tiếng “ừm” cuối cùng kia kéo dài âm điệu, vô cùng khiêu khích khiến cho lửa giận nổi lên trong lòng tôi, tên tiểu tử này đúng là cười trên sự đau khổ của người khác.

Nhưng tôi rất nhanh chóng nắm giữ được thông tin khác trong lời nói của anh ta, cái gì mà cô “cũng” có quá khứ không muốn nhớ lại như thế này? Thế là tôi trấn tĩnh mà thong dong đáp lại anh ta bằng cách mỉm cười nhạt nhẽo, nhẹ nhàng nói: “Giống nhau, giống nhau.” Cũng không biết anh ta từng bị mỹ nam nào ngược đãi, vừa nghĩ đến đây tôi lại không kìm được vui vẻ lên. Toát mồ hôi, hỏng rồi…

Thợ chụp ảnh ở chỗ cách đó không xa nói: “Không tồi, không tồi, chính là tư thế này, nụ cười này, rất tốt, cô dâu sát gần thêm chút nữa…”

Nhìn đi, chúng tôi vẫn luôn làm động tác thân mật nhất, nói lời lẽ đay nghiến nhất, nghĩ lại vẫn thật là châm biếm.

Lúc này chúng tôi đang chụp ảnh cưới, thợ ảnh nói tư thế của chúng tôi rất tốt, rất tiêu chuẩn, nụ cười rất rạng rỡ, rất hạnh phúc, nhất thời tôi liền cảm thấy thợ ảnh này thật giả dối, nụ cười của chúng tôi, đó gọi là trong lòng mỗi người có ý riêng.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi mặc váy cưới, tuy lần này đẹp hơn lần trước, hơn nữa lại là đặc biệt đặt may. Huống hồ, trong tình huống như thế này, cùng loại người này, có thể cười được đã là không tồi rồi. Chỉ là trong lòng tôi đang trào lên một cảm giác mất mát nhàn nhạt kỳ lạ không thể nói ra, tôi nghĩ có lẽ những trình tự hôn nhân này khiến tôi cảm thấy chột dạ, hổ thẹn với lão thái thái hề của nhà chúng tôi.

Động tác chụp ảnh cưới chẳng phải chỉ có mấy loại kia hay sao, có mấy động tác tôi rất quen, điều này cũng luôn khiến tôi hoảng hốt, cảm thấy mình quay lại bốn năm trước, thời đại Quan Tiểu Yến làm bia đỡ đạn. Lúc đó, tôi đắm chìm trong một loại hạnh phúc như thế nào, mà rồi sau này loại hạnh phúc chưa từng đến này đã rời xa tôi.

Tôi và Giang Ly đứng trên bãi cỏ, cách nhau một đoạn. Tôi ôm một bó hoa, chạy về phía Giang Ly, bên tai có gió thoang thoảng thổi lướt qua, ánh mặt trời trên đầu vô cùng rực rỡ. Tôi cảm thấy có chút hoảng hốt, chạy nhanh hơn. Bóng dáng cao cao kia đứng bất động trên bãi cỏ, đối diện với tôi. Tôi đột nhiên quăng bó hoa đi, chạy về phía anh.

Giang Ly dang rộng cánh tay ra ôm tôi, sau đó đứng nguyên tại chỗ xoay tròn. Chân của tôi rời xa mặt đất, dường như bị một xoáy nước cực lớn hút xuống nơi sâu thẳm của biển, cả người đều quay cuồng cùng trời đất.

Mặt Giang Ly từ từ biến mất, được thay bằng một người khác. Lông mày mềm mại, ánh mắt chiều chuộng, anh ta cười tủm tỉm, nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Yến Yến, anh yêu em.”

Trong mắt tôi bỗng nhiên có thứ gì nóng nóng chảy ra.

Tình huống này, sao mà quen thuộc như vậy?

Quen thuộc như vậy, như vậy…

Chân của tôi quay trở lại mặt đất, nước mắt trên mặt bị người nào đó lau đi, đầu ngón tay lạnh băng đó khiến tôi tỉnh táo lại. Tôi chớp chớp mắt, người trước mặt biến lại thành Giang Ly.

Anh ta ôm lấy tôi, khẽ than bên tai tôi: “Người sống trong quá khứ luôn dễ thẫn thờ.”

Tôi nhắm mắt, nước mắt chảy ra: “Chẳng ai muốn sống trong quá khứ cả”

Thợ ảnh quay lại toàn bộ quá trình này, còn chụp thêm rất nhiều tấm ảnh. Anh ta vô cùng hưng phấn nói với chúng tôi, buổi chụp ảnh của chúng tôi hôm nay là một buổi chụp hình thành công nhất của anh ta từ trước đến nay, hóa ra hiệu quả của khóc lại còn tốt hơn cả cười. Trong lòng tôi có cảm giác chúng tôi lại là đôi vợ chồng không thành công nhất từ trước đến nay.

Mẹ tôi giống như con thỏ, bật nhảy đến bên cạnh chúng tôi (tha thứ cho tôi hình dung như vậy, nhưng bà thực sự quá kích động), kéo áo cưới của tôi, nước mắt ròng ròng nói: “Con à, hóa ra con di truyền được toàn bộ ưu điểm của mẹ!”

Tôi biết ưu điểm lớn nhất của bà chính là khống chế nước mắt một cách dễ dàng, muốn trêu đùa mấy câu, nhưng trong lòng buồn bã, lại chẳng biết phải nói gì mới được.

Bố mẹ của Giang Ly cũng tỏ vẻ “rất hiểu biết tâm tình dạt dào cuồn cuộn của những người trẻ tuổi sắp kết hôn” nhìn chúng tôi, lúc này đối mặt với giáo viên ngữ văn xinh đẹp, đến nụ cười đóng băng tôi cũng không trưng ra nổi.

Có một số thứ, dưới con mắt người bên cạnh, bạn cảm thấy nó là hạnh phúc thì nó chính là hạnh phúc, bạn cảm thấy nó là bi thương thì nó chính là bi thương, ví dụ như nước mắt.

Hai đương sự hiển nhiên biết, nước mắt của cô không phải rơi vì anh.