Vô Tận Đan Điền

Chương 1120: Văn hóa xâm nhập (1)



Mặc dù đối với ca ca có chút không quá tán thành, nhưng huyết mạch tương liên, đối với thân nhân duy nhất trên đời này, nàng vẫn mang theo cảm tình thâm hậu, Di Hoa bị thương, không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.

Đi tới trước mặt Di Hoa, vội vàng nhét vào trong miệng hắn một viên đan dược.

Chứng kiến Di Tĩnh xuất hiện, Nhiếp Vân vốn muốn nhân cơ hội đánh chết Di Hoa liền ngừng lại.

Bất kể nói thế nào, lúc trước nữ hài này vì cứu mình, ngay cả mệnh cũng không cần, nếu như lúc này đánh chết Di Hoa, nhất định sẽ phiền toái không nhỏ, không bằng tìm cơ hội nàng không có mặt lại động thủ.

Đương nhiên, đây chỉ là một lý do, trọng yếu nhất là... đại chiêu của Vân Huyên tựa hồ đã tích súc xong, tùy thời có thể bộc phát!

Nếu như hiện tại đuổi theo giết Di Hoa, chẳng khác nào giao phía sau lưng cho Vân Huyên, khi đó mới thực gọi phiền toái.

- Di Hoa, hôm nay liền là tử kỳ của ngươi!

Nhiếp Vân không có động thủ, không có nghĩa là người khác không động thủ, ngay thời điểm hắn cảnh giác Vân Huyên, một tiếng gào thét bén nhọn vang lên, mạnh mẽ đốt qua Di Tĩnh cùng Di Hoa.

Dịch Thanh!

- Ngươi muốn làm gì! Nhiếp Vân còn không có động thủ, ngươi phạm cái thần kinh gì?

Nhìn thấy nữ hài của Linh Lung Tiên Tông cùng mình giằng co, Di Tĩnh biến sắc, ném ra một Linh Binh tuyệt phẩm ngăn trở diễm hỏa, lên tiếng rống to.

Ở nàng xem ra, Dịch Thanh này nổi điên, là vì ca ca là địch nhân của Nhiếp Vân, nhưng Nhiếp Vân chứng kiến mình cũng không đuổi giết, nàng lao lên làm cái gì?

- Ta giết Di Hoa cùng Nhiếp Vân không có quan hệ gì, hắn bắt mẹ ta, lúc trước không có năng lực báo thù thì thôi, hôm nay chính là tử kỳ của hắn!

Hai mắt Dịch Thanh đỏ thẫm quát, Diễm Hỏa trong tay không ngừng bùng cháy.

Nương theo thực lực gia tăng, nàng thi triển Diễm Hỏa cũng có thể kiên trì một thời gian ngắn rồi. Toàn lực thiêu đốt, không giống như trước ngay cả một cái hô hấp cũng kiên trì không được.

Răng rắc!

Diễm Hỏa điên cuồng, Linh Binh tuyệt phẩm trong tay Di Tĩnh ngay cả một cái hô hấp cũng không thể kiên trì, liền triệt để vỡ tan.

- Di Hoa bắt mẹ của Dịch Thanh?

Nhiếp Vân sững sờ.

Mẫu thân của Dịch Thanh không có xuất hiện qua, trước kia hắn còn tưởng rằng chết rồi, nguyên lai không phải như vậy.

Lúc trước thời điểm ở chung với Dịch Thanh, nàng từng nói qua mẹ nàng mất tích có quan hệ tới Di Thần Tông. Lúc ấy không quá để ý, xem ra cùng Di Hoa này có liên quan không nhỏ.

Đương nhiên, những cái này không phải Nhiếp Vân hiện tại nên cân nhắc, bởi vì toàn thân Vân Huyên nhộn nhạo ra lực lượng chấn động đậm đặc, đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể bộc phát.

Lúc này hai tay Vân Huyên cử động, thân thể mềm mại như đang lật sách, tựa như giấu ở trong hư không yên tĩnh, nhộn nhạo ra khí tức Nho môn cường đại, tựa hồ tùy thời có thể lao xuống, bộc phát ra lực lượng kinh thiên động địa.

- Minh chủ, đây là Đại Nho Từ Hải, mang theo tư tưởng cùng văn hóa hạch tâm của Nho môn, có lực trùng kích linh hồn rất mạnh, một khi bị đánh trúng, linh hồn sẽ bị tẩy trừ, cẩn thận!

Đang nghi hoặc, Nhiếp Vân chợt nghe bên tai vang lên thanh âm lo lắng.

Thanh âm của Cảnh Hồng.

Nếu như nói Hóa Vân tông ai hiểu rõ Nho môn nhất, tuyệt đối là hắn không thể nghi ngờ, hắn giống như Vân Huyên, trong cơ thể có khung xương Đại Nho, chỉ bất quá hắn dung hợp khung xương không có lợi hại như người kia, hơn nữa không thể hoàn mỹ phát huy lực lượng, lúc này mới khiến cho tu vi thấp hơn.

Tu vi thấp, không có nghĩa là kiến thức thấp, hắn tiếp xúc Đại Nho khung xương đã rất nhiều năm, chiêu này của Vân Huyên, còn không có triệt để bộc phát, liền nhận ra được.

- Đại Nho Từ Hải?

Nhiếp Vân vốn sững sờ, đồng tử lập tức co rút lại.

Tuy chiêu này chưa nghe nói qua, nhưng đã có thể được xưng là Từ Hải, nhất định là một văn hóa tích lũy không biết bao nhiêu năm qua!

Từ Hải, kiểu chữ, từ ngữ tổng hợp của một chủng tộc, ghi chép lấy văn minh của một tộc đàn.

Muốn nói trên thế giới công kích gì đáng sợ nhất, không phải đao thương, vũ lực chân chính, mà là văn hóa!

Một khi tộc đàn nào đó hoàn toàn mê luyến văn hóa chủng tộc khác, hơn nữa vẫn lấy làm quang vinh, điên cuồng học tập, nhất định sẽ làm cho văn hóa chủng tộc mình xuống dốc, cuối cùng nhất, chủng tộc này sẽ theo thời gian trôi qua, mà biến mất trong trường hà lịch sử.

Chủng tộc không có văn hóa thuộc về mình, còn gọi chủng tộc sao?

Phật môn không có lý niệm chúng sinh ngang hàng, thoát ly khổ hải, Nho gia không có lễ nghi đạo đức, quân quân thần thần, liền không gọi Phật môn, Nho gia rồi.

Trong lịch sử bởi vì văn hóa xâm lấn, quên mất văn minh chủng tộc, từ đó diệt tộc, chỗ nào cũng có.

Lúc trước Yêu nhân thống trị Nhân tộc, liền truyền bá văn hóa giết chóc, mặc dù đến bây giờ, nhân loại còn có rất nhiều nơi không có triệt để tiêu trừ.

Đại Nho Từ Hải, đại biểu cho văn tự, văn hóa căn bản nhất của Nho môn, trình bày lấy một loại đại đạo tu luyện Khí Hải khác lạ, một khi bị đánh trúng, linh hồn nhất định sẽ lọt vào tẩy trừ, mất đi bản thân, nghiêm trọng hơn, linh hồn sẽ bị gạt bỏ, lập tức tử vong.

- Đại Nho Từ Hải, văn tự cùng tinh thần trọng yếu nhất của Nho môn, hừ, người khác sợ ngươi, nhưng ta chưa hẳn sợ... Cho ta xem xem mạnh như thế nào!

Tuy trong nội tâm khiếp sợ, nhưng nhiệt huyết của Nhiếp Vân ngược lại sôi trào lên.

Trở thành Võ Đạo sư, đạt được Chiến Thần thiên phú này, trong cơ thể nhiều ra một loại cảm giác hiếu chiến khát máu, vốn còn muốn mượn nhờ tông môn đại trận ngăn trở công kích, chẳng biết tại sao, nghe được Cảnh Hồng nói, liền đè ép loại ý nghĩ này xuống.

Càng khó có thể ngăn cản, hắn ngược lại càng muốn ngăn trở!

Hoàn toàn bằng vào thực lực bản thân!

Ở người khác xem ra là ngớ ngẩn, nhưng ở đáy lòng Nhiếp Vân, đây là kiêu ngạo của thiên phú đặc thù xếp hạng Top 10, là tôn nghiêm của Võ Đạo sư!

Đường đường Võ Đạo sư, Chiến Thần trong truyền thuyết, nếu như gặp được nguy hiểm phải dựa vào ngoại lực, làm sao có thể phát triển rất nhanh, chiến đấu Chư Thiên?

- Nhiếp Vân, hôm nay liền là tử kỳ của ngươi, Đại Nho Từ Hải, giết!

Những ý nghĩ này ở trong óc lóe lên rồi biến mất, Vân Huyên cũng hoàn thành tích lũy cuối cùng, sắc mặt dữ tợn mang theo hưng phấn, trong tiếng gào thét, bàn tay như ngọc trắng run lên, Đại Nho Từ Hải ở phía trên, thời gian nháy con mắt hóa thành lưu quang lao đến.

Tốc độ này, nhanh đến mắt người có chút nhìn không tới, còn chưa đến trước mặt, liền cảm thấy một cổ lý niệm Nho môn, linh hồn trùng kích cường đại đến cực điểm ầm ầm mà xuống.