Vô Tận Đan Điền

Chương 1387: Cổ chiến trường (1)



Những người khác thấy nàng lên tiếng, không ai dám phản bác, nối đuôi nhau mà vào, Nhiếp Vân cũng theo ở phía sau.

Ông!

Hào quang lập loè, trận pháp khởi động, Nhiếp Vân chỉ cảm thấy trước mắt u ám, lập tức đi vào một không gian đen kịt.

Ở đây khắp nơi đều là Tu La sát khí nồng đậm, vừa tiến vào liền để cho người sởn hết cả gai ốc, lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Ô ô ô ô!

Không khí chung quanh phát ra thanh âm nức nở nghẹn ngào, một loại thanh âm như sói tru gào thét, phảng phất như tùy thời có thể để cho người lâm vào hôn mê.

- Cái này là địa phương thí luyện, đã đến Loạn Hải Địa Cung!

Đặng Tiêu đi ra Truyền Tống Trận, đôi mi thanh tú nhíu lại, quay đầu phân phó một tiếng, bàn tay lạt lên, lòng bàn tay xuất hiện một thanh trường kiếm.

Thanh trường kiếm này dài hơn ba thước, toàn thân mang theo hàn quang, lại là Tiên Khí trung phẩm.

- Mọi người tạo thành trận pháp, xuất hiện bất kỳ biến cố gì cũng không nên tách ra!

Phân phó một câu, thần sắc Đặng Tiêu ngưng trọng.

- Ân!

Tất cả mọi người biết rõ Loạn Hải Địa Cung đáng sợ, cả đám lấy ra binh khí từng người, chín người làm thành một vòng tròn, bao khỏa Nhiếp Vân ở trong đó.

Nhìn một chút, Nhiếp Vân biết rõ các nàng dùng là Hợp Viên Cửu Long Trận, là một loại trận pháp phòng ngự cực kỳ lợi hại.

Vừa đến còn không có tiến công liền phòng ngự, đủ thấy các nàng kiêng kị Loạn Hải Địa Cung này như thế nào.

- Lại cảnh cáo ngươi một lần, ở trong này ngàn vạn lần đừng có chạy lung tung, nghe theo mệnh lệnh, ở đây không phải địa phương khác, một khi ngươi vi phạm, ta sẽ không xuất thủ cứu ngươi!

Làm thành trận pháp, Đặng Tiêu nhìn về phía Nhiếp Vân, lần nữa cảnh cáo một câu.

- Biết rõ!

Nhiếp Vân gật đầu.

- Biết rõ là tốt rồi, chúng ta đi thôi!

Hừ một tiếng, Đặng Tiêu mang theo mọi người ly khai Truyền Tống Trận, đi thẳng về phía trước.

Vù vù!

Vừa đi vài bước, từng đạo Tu La sát khí nồng đậm liền đập vào mặt, để cho sắc mặt mọi người xiết chặt, có hai cái tu vi hơi thấp, tựa hồ tinh thần đã xuất hiện lắc lư.

- Nuốt những Khiết Linh Đan này vào, ngừng thở!

Đặng Tiêu tiện tay cho mỗi người một viên thuốc, Nhiếp Vân cũng nhận được một hạt, tiếp nhận xem xét, là Khiết Linh Đan Ngân Vân nhị phẩm, lúc này lắc đầu.

Nơi này Tu La sát khí nồng đậm, tuy loại Khiết Linh Đan nhị phẩm này có thể ngăn cản nhất thời, nhưng muốn triệt để ngăn trở, căn bản không có khả năng.

Khặc khặ-x-xxxxx khặc khặ-x-xxxxx!

Hắn còn không có nghĩ xong, đột nhiên vang lên một tiêng cười gian, một bóng đen đột nhiên lao đến.

Đoàn bóng đen này âm lãnh đến cực điểm, còn chưa tới trước mặt liền để cho người từ trong tới ngoài sinh ra một loại cảm giác khủng hoảng khó có thể ngăn chặn.

- Là Tu La sát khí hình thành ngụy Tu La, thực lực đại khái Tiên Thể cảnh!

Nhiếp Vân nhận ra được.

Tu La sát khí vô cùng quái dị, có được linh tính rất mạnh, có thể ngưng tụ thành rất nhiều đồ vật, loại hắc ảnh này cũng không phải Tu La chân chính, là do sát khí nhiễm tử vong chi khí hội tụ thành, thực lực cụ thể mặc dù không có biến thái như Tu La chính thức, nhưng cũng cực khó đối phó.

Muốn chính thức tới đối kháng, chỉ có Khu Tu sư mới có loại năng lực này, người bình thường trừ khi thực lực vượt qua quá nhiều, bằng không thì, rất khó đánh chết.

- Động thủ!

Thời điểm hắn suy tư, sắc mặt Đặng Tiêu ngưng trọng, trường kiếm bắn ra một đạo hào quang hoa lệ.

Kiếm khí bắn ra bốn phía, khí tức kinh người.

Nhìn thoáng qua, Nhiếp Vân biết rõ tuy Đặng Tiêu này không có đạt tới cảnh giới Kiếm Đạo chi tủy, cũng đã tiến vào cảnh giới tông sư, đối với kiếm thuật lý giải cực kỳ khắc sâu, được xưng tụng thiên tài kiếm thuật rồi.

Kiếm Đạo phân cấp là: Bình thường, tinh anh, hạch tâm, tông sư, Kiếm Đạo chi tủy (Võ Tủy), Tâm Kiếm, Mệnh Kiếm!

- Khặc khặ-x-xxxxx, muốn giết ta, ta xem là qua làm chất dinh dưỡng cho ta a!

Ngụy Tu La ngăn trở kiếm quang, rơi trên mặt đất, từ xa nhìn lại, toàn thân đen nhánh, phát ra tiếng cười dữ tợn.

- Muốn chúng ta làm chất dinh dưỡng cho ngươi, ngươi còn non lắm!

Đặng Tiêu biết rõ loại vật này sẽ càng ngày càng nhiều, không dám dừng lại, đột nhiên áp bách đầu ngón tay, bàn tay ở trên không trung hoạch xuất ra một thủ ấn kỳ quái, song chưởng đẩy về phía trước.

Ông!

Mấy chục viên Khiết Linh Đan bị nàng đánh vào chưởng ấn, phát ra quang mang chói mắt.

Bành!

Con ngụy Tu La kia bị chưởng ấn tập trung, kêu thảm một tiếng, hóa thành vô hình.

Bất quá, sắc mặt Đặng Tiêu cũng trở nên cực kỳ khó coi, tựa hồ thực lực Thiên Tiên cảnh của nàng, đối với cử động vừa rồi tiêu hao rất lớn, có chút không đủ sức.

- Nàng chỉ dùng bí pháp, dung hợp chi khí trong Khiết Linh Đan lập tức nổ tung, đạt tới mục đích diệt sát Tu La, đương nhiên, loại thủ đoạn này chỉ có thể đánh chết ngụy Tu La, gặp được Tu La chính thức, dùng loại phương pháp này, ít có khả năng!

Nhiếp Vân gật đầu.

Khiết Linh Đan chỉ có Khu Tu sư mới có thể luyện chế, trong đó có chứa dung hợp chi khí mỏng manh, đối với Tu La có uy hiếp nhất định.

Bất quá, chỉ có thể đối phó ngụy Tu La, gặp được Tu La chính thức, liền bất lực rồi.

- Nơi này là một cổ chiến trường của Tu La cùng Nhân loại chiến đấu, những ngụy Tu La này là Tu La sát khí phụ thuộc linh hồn Nhân loại sinh ra, vật chất công kích vô dụng, mọi người có tinh thần công kích gì, thì thi triển ra, ngàn vạn lần đừng lưu tình!

Nuốt vào một viên thuốc, sắc mặt Đặng Tiêu trì hoãn trở về, thấp giọng khẽ nói.

- Cổ chiến trường?

Nghe được giải thích, lúc này Nhiếp Vân mới chú ý.

Tại đây thật đúng là cổ chiến trường, hình như là Tu La cùng Nhân loại chiến đấu, trong sát khí u ám còn ẩn chứa một cổ gió lạnh để cho người buồn nôn, tựa hồ tùy thời có quỷ hồn qua lại, để cho người khó lòng phòng bị.

Ô ô ô ô!

Đột nhiên, không trung lần nữa vang lên thanh âm nức nở nghẹn ngào, lần này tới không phải ngụy Tu La, mà là đồ vật hình dáng chim to, bóng đen lập loè, mang theo khí tức huyết tinh thị sát.

Những vật này cũng là Tu La sát khí diễn biến, có thể tiến hành vật lý công kích đối với người.

- Sát!

Hai hàng lông mày của Đặng Tiêu dựng thẳng lên, trường kiếm hóa thành mưa tên chạy ra đón chào.

Rầm rầm!

Kiếm quang bắn ra bốn phía, ở trên thân chim kích ra hỏa hoa, thanh âm nức nở nghẹn ngào, nương theo huyết vũ tanh hôi, mặt đất rất nhanh nhiều ra một đống thi thể.

Phốc! Phốc!

Hắc điểu bị đánh chết, trong đám người rốt cục có người không kiên trì nổi bị thương.