Hai hàng lông mày của Phùng Tránh khẽ nhíu, hắn bước lên phía trước một bước, khí thế trên người như rồng như hổ, tràn ngập uy nghiêm lan tràn về phía Đỗ Chiêu.
- Sao nào? Ngươi định tỷ đấu với ta? Tất tốt a, ta tùy thời phụng bồi!
Thấy đối phương khí thế hung hãn, lại mang theo sát cơ, Đỗ Chiêu cũng không cam yếu thế. Nghe khẩu khí của hai người, dường như cho dù ở trong tông môn cũng đã chiến đấu không ít, cho nên lúc này càng không chịu thua. Một lời không hợp sợ rằng sẽ lại lần nữa giao thủ.
- Bây giờ chúng ta quan trọng nhất phải là đoàn kết, mà không phải là tranh đấu, nhị vị vừa tới đã vã, chẳng phải đúng như mong muốn của tam tông kia hay sao?
Thấy hai người tùy thời động thủ, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu một cái rồi đi tới.
- Ngươi là thứ gì mà dám giao huấn chúng ta? Một đệ tử hạch tâm, thứ không có quy củ. Tông chủ bảo các ngươi tới, chẳng lẽ các ngươi cho rằng mình thực sự có bản lĩnh hay sao? Hừ, ở trong mắt ta, loại thực lực như ngươi, tiện tay là có thể bóp chết một đám! Nếu không phải là bởi vì có các ngươi cản trở, sao ta phải dùng biện pháp như thế?
Ánh mắt Phùng Tránh lạnh lùng, trong thanh âm mang theo ý tứ châm chọc.
- Ta tốt bụng khuyên giải, không ngờ ngươi lại là con chó điên như thế. Gặp người nào cũng cắn, sao ở Quy Khư Hải nhiều năm như vậy mà còn không có ai quản được miệng lưỡi của ngươi chứ?
Khẽ cười một tiếng, Nhiếp Vân lạnh nhạt nói.
- Một đệ tử hạch tâm nho nhỏ mà lại dám nói chuyện với Phùng Tránh sư huynh như vậy sao?
- Chẳng lẽ hắn ta không biết thực lực cách biệt, muốn chết hay sao?
- Đủ cuồng! Tiểu tử này quả thật là cuồng vọng a.
Nghe thấy lời nói của Nhiếp Vân, mọi người trong nháy mắt như nổ tung.
Địa vị của Phùng Tránh ở trong chúng đệ tử chưởng giáo giống như địa vị của Nhiếp Vân ở trong đám đệ tử hạch tâm vậy, xếp hạng thứ nhất, nói một không nói hai, không ai dám phản bác nửa câu. Lúc này, hắn chẳng những bị phản bác, mà còn bị chỉ dâu mà mắng hòe. Gọi hắn là chó, quả thực chẳng khác nào đánh vào mặt mũi.
- Được, rất tốt, xem ra những năm qua ta bế quan quá lâu, rất nhiều người không biết cái gì gọi là quy củ rồi!
Phùng Tránh giận dữ mà cười, trong mắt hiện lên một đạo quang mang âm nhu thoáng qua, miệng lạnh lùng cười gằn:
- Một đệ tử hạch tâm nho nhỏ lại dám ngông cuồng ở trước mặt ta. Chiêm Tuấn, ngươi đi nói cho hắn biết cái gì gọi là quy củ đi!
- Vâng!
Một tên đệ tử chưởng giáo đệ tử mới vừa rồi luôn đồng ý với lời hắn nói đi ra.
Người này có cái đầu cực cao, thân thể rắn chắc như tháp, lực lượng trên người mênh mông chấn động, chỉ riêng từ khí tức xem ra, người này còn mạnh mẽ hơn Kê Huyền.
Ầm!
Hắn vừa xuất hiện thì Thượng Tuyền và Nhiếp Đồng đồng thời đi tới sau lưng Nhiếp Vân.
- Các ngươi cứ lui qua một bên trước đã!
Biết hai người lo lắng cho mình cho nên Nhiếp Vân khoát khoát tay nói.
- Tiểu tử, lập tức quỳ xuống, lại nói lời xin lỗi với Phùng Tránh sư huynh, hơn nữa phải được sư huynh đồng ý. Như vậy chuyện ngày hôm nay ta sẽ bỏ qua. Nếu không, ta sẽ cho ngươi biết, cái gọi là đệ nhất trong đám đệ tử hạch tâm, ở trước mặt chúng ta cũng không tính là gì!
Chiêm Tuấn quát to một tiếng, lộ ra vẻ lãnh ngạo, hắn nhìn về phía Nhiếp Vân giống như đang nhìn một con thỏ tiện tay là có thể bóp chết vậy.
- Quỳ xuống nói lời xin lỗi? Nếu như ta nói không thì sao?
Không nghĩ tới thời khắc mấu chốt như vậy mà những người này còn muốn lục đục, trong mắt Nhiếp Vân lóe lên vẻ thất vọng.
Khó trách Quy Khư Hải lại kém hơn ba tông khác, kể từ khi hắn đi tới đây đã thấy không ít đệ tử tự cho mình là đúng, không có đoàn kết mà ngược lại còn có tranh đấu nhiều hơn.
- Không sao? Vậy ta sẽ làm cho ngươi biết cái gì gọi là quy củ!
Ầm!
Nương theo một tiếng quát to, Chiêm Tuấn xuất thủ. Lực lượng hung mãnh lấy hắn làm trung tâm, tạo thành một cái hắc động rất lớn, tinh thần ngập trời dường như đều bị hắc động này thôn phệ. Bàn tay hắn lăng không bổ xuống.
Đồ Long Trảo!
Nghe nói chiêu này đánh ra có thể Đồ Long, năm đó bằng vào tuyệt chiêu này hắn đã đánh bại tất cả đệ tử hạch tâm, cuối cùng được tông chủ chọn trúng, trở thành đệ tử chưởng giáo.
Bàn tay còn chưa tới bên cạnh thì không khí trước mặt Nhiếp Vân đã vặn vẹo, tựa như một cái lối đi nhỏ dài, từ trên hư không lan tràn tới một chỗ không biết. Năm ngón tay của hắn giống như là năm đầu cự long đang lao nhanh, bắn thẳng về phía cổ họng đối phương.
- Hừ, ta cũng muốn nhìn một chút, nhìn xem ngươi có quy củ gì!
Không ngờ tới đối phương vừa mới ra chiêu đã hạ thủ ngoan lệ như vậy, hai hàng lông mày của Nhiếp Vân khẽ nhíu một cái, đối mặt với Đồ Long thủ của đối phương hắn cũng không tránh né mà bước lên trước bước, một trái một phải, hai cánh tay chợt đánh về phía trước.
Sưu sưu!
Hai cánh tay đột nhiên xuất hiện giống như là một rồng một phượng, phát ra thanh âm bạo liệt ầm vang, hư ảnh long phượng trọng điệp vào một chỗ, tất cả bị cuốn sạch. Trong nháy mắt đã bao phủ Đồ Long Trảo của Chiêm Tuấn vào bên trong.
- Cái gì?
Chiêm Tuấn biến sắc, muốn lui về phía sau thì lại phát hiện ra hư ảnh long phượng đã bao phủ toàn bộ thời không chung quanh.
Hai cánh tay của Nhiếp Vân giống như là Ngũ trảo Long Hoàng và Hoàng Vương biến hóa mà thành. Một khi chân chính thúc dục, long phượng trình tường, cho dù Đồ Long Trảo của đối phương được xưng là có thể Đồ Long thì cũng phải nhìn cấp bậc của long. Ngũ trảo Long Hoàng, dị chủng thượng cổ, ở trong hỗn độn cúng là huyết mạch mạnh mẽ, sao hắn có thể chống đở được chứ?
Ầm ầm!
Long ảnh do năm ngón tay của Chiêm Tuấn hình thành va chạm với Ngũ trảo Kim long, vừa mới đụng vào đã hóa thành một đoàn tán loạn. Chân Nhiếp Vân bước ra một bước, bàn tay nhẹ nhàng bóp một cái, lập tức đã xách cổ đối phương.
- Ngươi...
Không ngờ tới mình đường đường là đệ tử chưởng giáo lại bị một tên đệ tử hạch tâm dễ dàng nắm cổ như vậy, sắc mặt Chiêm Tuấn đỏ lên, liều mạng giãy giụa. Thế nhưng nhưng thủy chung vẫn không thể tránh thoát.
- Mau buông Chiêm Tuấn ra!
Đám người Phùng Tránh không nghĩ tới tên đệ tử hạch tâm khiến cho bọn hắn xem thường này lại có thực lực như thế. Vừa mới ra tay đã bắt lại Chiêm Tuấn, sắc mặt cả đám trầm xuống, liên tục rống to.
- Thả ra? Được!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, đột nhiên ánh mắt như điện, tát một cái tới.
Phanh!
Trên mặt Chiêm Tuấn tức thì xuất hiện năm dấu tay vô cùng rõ ràng.