Vô Tận Đan Điền

Chương 2094: Loạn Phong thú (2)



Vì phòng ngừa bị đối phương nhìn ra sơ hở, cho nên lúc này hắn chỉ có thể bằng vào thiên phú thủ đoạn, mô phỏng theo người khác, làm ra chiêu số thuộc về mình. Những người này đều là đồng môn Vạn Nhận sơn, vũ kỹ tu luyện mặc dù có chút chênh lệch, thế nhưng cũng sẽ không hơn kém là bao.

Chỉ trong vài khắc đã khiến cho hắn học được vài bộ chiêu số tuyệt nhiên khác biệt với Quy Khư Hải, thiên phú Võ Đạo Sư thôi diễn, tiện tay thi triển ra, không khí bị xé rách, sơn cốc nổ vang. Uy lực không giống tầm thường.

Những người khác thấy hắn thi triển ra công kích cũng là vũ kỹ của Vạn Nhận sơn cho nên cũng không nghĩ nhiều. Hơn nữa, quái thú trước mắt lại có thực lực quá mạnh mẽ, cũng không cho phép bọn hắn có nhiều thời gian suy nghĩ.

Sưu sưu sưu!

Nhiếp Vân vừa chiến vừa lui về sau. Dựa theo thực lực của hắn, đối phó với đầu quái thú nhỏ này, thủ đoạn ra hết, cho dù không có cách nào đánh chết được nó. Thế nhưng muốn ngăn cản cũng không quá khó khăn. Chỉ là bây giờ không phải là thời điểm để biểu hiện, hắn ngụy trang thành Kỷ Dạ cho nên chỉ có thể liều mạng kiên trì, liên tiếp lui về phía sau.

- Tạ Trầm sư huynh, ta có chút không kiên trì nổi.

Trong nháy mắt nhìn thấy một người đứng ở gần đó, đang chiến đấu cùng một đầu quái thú khác, Nhiếp Vân vội vàng hô lớn một tiếng.

Đây chính là Tạ Trầm trước đó vừa mới nói chuyện.

Lúc này thực lực của hắn đã vận chuyển hoàn mỹ ra, Nhiếp Vân rốt cục cũng nhìn rõ ràng, hai ngàn bảy trăm hai mươi đầu đại đạo!

Loại thực lực này, đối phó cái này quái thú nhỏ này tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn khó có thể đánh chết nó, thế nhưng thắng lợi là chuyện tất nhiên.

- Chịu đựng! Chỉ cần Cừu Thiên sư huynh chiến thắng đầu đầu quái thú kia, luyện hóa được Loạn Phong thạch. Khi đó những quái thú này sẽ tự động biến mất, có bản lãnh gì ngàn vạn lần không nên lưu thủ, chỉ cần để cho sư huynh thu được Loạn Phong thạch, chỗ tốt của ngươi không thể thiếu!

Thấy hắn thối lui tới trước mặt, Tạ Trầm không có chút hoài nghi nào, vội vã hô lớn.

- Được... Thế nhưng ta thực sự không chịu nổi...

Nhiếp Vân lên tiếng đồng ý, lại lần thứ hai lui về phía sau, đi tới trước mặt Tạ Trầm, lo lắng hô lớn.

- Tạ Trầm sư huynh, ngươi giúp ta gánh một chút, nếu không nhất định ta sẽ tử …

Nói xong, hắn cũng không quản Tạ Trầm có đồng ý hay không mà liên tục đánh ra hai chưởng ngăn cản quái thú vọt tới trước. Sau đó thân thể nhoáng lên, trốn ra sau lưng Tạ Trầm.

- Ngươi...

Tạ Trầm biến sắc, hắn đối phó với một quái thú đã có chút cố sức, đầu thứ hai xông lại căn bản không đỡ được. Bất quá, lúc này căn bản không có thời gian để cho hắn có cơ hội nói chuyện. Quái thú bị Nhiếp Vân bức lui gầm gừ một tiếng rồi vọt tới, cái đuôi lớn quét ngang, mang theo uy lực đặc biệt của loạn phong, từng đợt kích thích vào trong đầu của hắn.

Hơn nữa lúc này đầu quái thú còn lại cũng gào thét mà xông tới.

Thực lực hai đầu này đều không chênh lệch với hắn là bao, đánh bại một miễn cưỡng còn có thể thắng lợi. Thế nhưng đối chiến với hai, hắn lập tức rơi xuống hạ phong.

- Nhanh động thủ một chút, nếu không, tất cả mọi người sẽ chết ở chỗ này...

Sắc mặt xấu xí, liên tục bị đánh trúng hai chiêu, trong đầu Tạ Trầm có chút mơ hồ, một ngụm máu đã quanh quẩn trong miệng, dường như tùy thời cũng có thể phun ra ngoài.

- Được!

Nhiếp Vân vội vã đi tới bên cạnh hắn, bàn tay nhẹ nhàng phất một cái, đánh tới sau lưng của Tạ Trầm.

Động tác của hắn thoạt nhìn đang trợ giúp Tạ Trầm, thế nhưng trên thực tế, bàn tay vừa va chạm với lưng đối phương thì Tạ Trầm nhất thời cảm thấy có một cỗ lực lượng thôn phệ to lớn, từ trong lòng bàn tay đối phương lan tràn ra. Hậu tâm cảm thấy tê rần, một cái dây leo chẳng biết từ khi nào đã xuyên vào trong thân thể của hắn.

Két két két két!

Trong nháy mắt, lực lượng bên trong cơ thể của hắn đã bị dây leo thôn phệ sạch sẽ, nay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra. Trong nháy mắt đã biến thành một cỗ thây khô.

Ầm!

Cùng lúc đó, công kích của hai quái vật cũng đánh vào trên người hắn, không có lực lượng làm sao ngăn cản, thi thể trong nháy mắt nổ tung thành bột phấn.

- Tạ Trầm sư huynh...

Đánh chết Tạ Trầm, Nhiếp Vân la lên một tiếng, lại vội vàng lui về phía sau.

Động tác của hắn rất nhanh, mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc cho nên căn bản không thấy được mờ ám trong đó. Vừa nghe thấy tiếng la lên của hắn thì cũng vừa vặn thấy Tạ Trầm bị nổ thành thịt vụn, tất cả đều biến sắc.

Trong mắt đám người này, Tạ Trầm bị hai đầu quái vật liên thủ đánh chết, cho nên không có nhận ra Nhiếp Vân thi triển thủ đoạn mờ ám.

Hơn nữa, cho dù thấy, chỉ sợ cũng không có cách nào tưởng tượng nổi Nhiếp Vân có thể đánh chết đối phương.

Bản thân Tạ Trầm có thực lực hai ngàn bảy trăm hai mươi đầu đại đạo, cho dù Kỷ Dạ muốn động thủ thì cũng khó có thể đánh chết được hắn.

Kỳ thực Nhiếp Vân cũng thừa dịp đối phương không chuẩn bị mới rat ay. Nếu như đối phương cỉ cần hơi có chút phòng bị thì dây leo của Thiên Tâm Đằng cũng không thể đâm thủng thân thể hắn. Muốn nhanh chóng thôn phệ lực lượng trong cơ thể của hắn như vậy, quả thực không có khả năng!

Ầm ầm!

Tạ Trầm chết, chiến đấu vẫn không có dừng lại. Hai đầu quái thú thấy Nhiếp Vân lui về phía sau cho nên đồng thời đuổi theo.

- Hạc Đàm sư huynh cứu ta...

Đồng thời đối mặt hai đại quái thú, đương nhiên Nhiếp Vân không phải là đối thủ, tiếng quát vang vọng, hắn bắn thẳng tới một người đệ tử khác gần đó.

Người này gọi là Hạc Đàm, hai nghìn bảy bách ba mươi đầu đại đạo, so với Tạ Trầm trước đó còn lợi hại hơn một tia.

Lúc này hắn đang cùng với một đầu quái thú đánh tới hừng hực khí thế, nghe thấy tiếng la của Nhiếp Vân lập tức biến sắc, vội vàng lui về phía sau.

Tuy rằng hắn không thấy được Nhiếp Vân giết chết Tạ Trầm, thế nhưng hắn cũng biết hai đầu quái thú đồng thời xông lại, hắn khó mà có thể may mắn tránh thoát. Vì vậy hắn nào dám ứng chiến, vội vã tránh đi.

- Đáng tiếc...

Thấy hắn lui về phía sau, Nhiếp Vân biết thủ đoạn vừa rồi chỉ có thể thi triển một lần, lần thứ hai sẽ không có tác dụng, hắn nhịn không được lắc đầu một cái.

Có thể trở thành cường giả đỉnh phong của một tông môn, những người này cũng không kém. Dưới tình huống biết rõ hẳn phải chết sao có thể buông tay trợ giúp người khác được chứ?