Nơi này không chỉ có không thể hấp thu nguyên khí, mà còn tiêu hao nguyên khí gấp mấy lần bên ngoài. Bên ngoài, bằng vào thực lực của bọn hắn, hoàn toàn có thể phong tỏa lỗ chân lông toàn thân, làm cho lực lượng trong cơ thể không thể nào phát tán ra. Mà ở đây lại không thể làm được, cho dù có đứng yên thì tiên lực trong cơ thể cũng sẽ liên tục tiêu hao.
Thảo nào rất nhiều người cho dù không gặp phải nguy hiểm thì cũng không sống được tới ba tháng. Loại tiêu hao này, người không đủ nội tình và thực lực không có khả năng chịu đựng được.
- Nếu như ai còn biết chuyện về nơi này thì nhất định phải nói ra, mọi người cũng sớm có đề phòng.
Cổ Tiêu nhìn quanh một vòng rồi hỏi.
- Ở đây tuy rằng không thể hấp thu nguyên khí, thế nhưng ta lại nghe nói có sinh mệnh viễn cổ sống sót. Loại sinh mệnh này khi ngủ đông, không có một chút năng lượng tiêu hao nào. Chỉ khi khe nứt mở ra, mới có thể tỉnh táo lại, chúng nó dựa vào thôn phệ người tới đây thí luyện để bổ sung năng lượng tiêu hao. Cho nên nhất định phải cẩn thận!
- Ta cũng nghe nói qua chuyện này. Hơn nữa dường như không phải chỉ có một loại sinh mệnh, có động vật cũng có thực vật. Chúng ta tới đây thí luyện cũng tương đương đưa thức ăn tới cho bọn chúng, vạn nhất gặp phải, cố gắng không nên dây dưa với chúng mà phải lập tức đào tẩu!
- Ta nghe nói không riêng gì những sinh mệnh này, còn có một chút khí linh của pháp bảo thượng cổ cũng sẽ ngưng tụ thành hình, đi qua cướp đoạt linh hồn của nhân loại làm lớn mạnh bản thân. Cho ên các ngươi cũng phải cẩn thận.
Nghe thấy Cổ Tiêu nói, những người khác đều lên tiếng bổ sung.
Tuy rằng những người này chưa từng tới nơi này, thế nhưng đã sớm chuẩn bị không ít. Vì vậy đối với Thần Chi di tích cũng biết không ít.
Nghe thấy lời của mọi người, vẻ mặt Nhiếp Vân ngưng trọng không thôi.
Tuy rằng nơi này không thích hợp với nhân loại sinh tồn, thế nhưng một ít sinh mệnh viễn cổ, sinh mệnh lực cực kỳ cường đại. Cho nên ở chỗ này vẫn có thể sống sót được. Ngay cả nơi như vậy cũng có thể sinh tồn, đủ để thấy được chỗ đáng sợ của bọn chúng.
- Còn có chuyện gì đáng chú ý nữa hay không? Ngàn vạn lần không nên quên, cho dù là tin đồn cũng tốt, chúng ta có thể sớm chuẩn bị tâm lý, không tới mức lúc đó luống cuống tay chân, cái gì cũng không làm được.
Nghe thấy mọi người nói các loại tin đồn, đám người Cổ Tiêu nhíu mày không ngừng. Một lát sau, thấy không có ai nói nữa, Cổ Tiêu tiếp tục hỏi.
Từ số lượng ít ỏi người còn sống từ trong Thần Chi di tích đi ra cũng có thể thấy được nơi này kinh khủng ra sao. Bọn họ tới nơi này đều muốn có được thực lực cao hơn. Muốn thành tựu của bản thân cao hơn, mà không phải là đến chịu chết. cho nên trước lúc hành động mà biết càng nhiều tin tức, khả năng sống sót sau này lại càng lớn.
- Ta biết một tin. Bất quá không có quan hệ tới nơi này. Mà là từ tam đại tông môn khác. Vạn Nhận sơn, Thập Thu Lĩnh, Đoạn Thiên nhai đối với Quy Khư hải chúng ta luôn nhìn chằm chằm vào. Sợ rằng sẽ động thủ đối với chúng ta, chúng ta phải cẩn thận hơn.
Suy nghĩ một chút, Nhiếp Vân nói.
Đối với Thần Chi di tích hắn cũng không biết nhiều lắm, nhưng mà đối với hành động của tam đại tông môn, trải qua chuyện đám người Cừu Thiên hắn đã biết được không ít. Cho nên đối với đệ tử Quy Khư hải mà nói, đám người này cũng là một mối uy hiếp to lớn.
- Đúng vậy, chuyện tam đại tông môn liên hợp ta cũng nghe nói, đám người này vẫn muốn tiêu diệt Quy Khư hải chúng ta. Rốt cuộc bọn chúng đã muốn xé rách da mặt. Một lát nữa khi gặp phải người của tam đại tông môn, nhất định toàn lực chém giết, không để cho đám người này đào tẩu...
- Giết chúng ta, hắc hắc, ai giết ai còn chưa nhất định, các ngươi cũng đừng mong chạy thoát.
Cổ Tiêu còn chưa nói nói hết lời thì đột nhiên có một tiếng cười dữ tợn vang lên. Mọi người vội vàng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy hơn mười đạo thân ảnh chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở chung quanh. Bao phủ mọi người vào giữa.
Mấy chục người này ăn mặc phục sức của tam đại tông môn, mỗi một người đều dùng con mắt lạnh như dã thú nhìn chăm chú vào mọi người ở đây, giống như là đang nhìn một đám cừu con đang đợi làm thịt vậy.
- Vũ Chúc? Nguy rồi!
Nhìn thấy người cầm đầu đám người kia, sắc mặt Cổ Tiêu lập tức trở nên khó coi.
- Sư huynh, làm sao vậy?
- Vũ Chúc này, Thập Thu lĩnh thiên tài, một thân tu vi đã đạt đến hai ngàn bảy trăm bảy mươi đầu đại đạo, sức chiến đấu càng thêm đáng sợ, tuy rằng không phải là đại năng chuyển thế, thế nhưng cũng không kém gì nhiều. Ta đã từng chiến đấu với hắn qua vài lần, chỉ tiếc mỗi một lần đều không phải là đối thủ của hắn. Không nghĩ tới vừa mới đi vào đã gặp phải hắn, một lát nữa ta sẽ ngăn cản hắn, các ngươi mau đi.
Cổ Tiêu vội vã truyền âm.
- Cuốn lấy ta? Ngươi cũng xứng sao? Ta thấy ngày hôm nay đừng ai trong các ngươi chạy thoát!
Dường như nghe được hắn truyền âm, người gọi là Vũ Chúc trong đám người kia cười lớn một tiếng rồi đi ra. Lúc này Nhiếp Vân mới nhìn rõ dung mạo của đối phương, dáng người cao gầy, giữa hai hàng lông mày mang theo vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, vừa nhìn đã biết là người sát phạt quyết đoán.
Ầm ầm!
Trong lúc nói chuyện, bàn tay của Vũ Chúc vỗ một cái, giống như núi cao, lăng không đánh xuống. Đầu ngón tay bắn ra dây nhỏ, trong nháy mắt mọi người như bị một cái lồng to lớn trói lại, trên không trung lập tức xuất hiện một cái trận pháp to lớn.
- Vạn Lý Kinh Thiên trận... Lẽ nào thật sự không trốn ra được sao?
Lùi lại mấy bước, bàn tay của Cổ Tiêu lăng không xé một cái, không khí giống như bị đao cắt, không khí chung quanh vặn vẹo một trận. Bất quá khe nứt vừa mới cắt ra lại lập tức bị trận pháp bù đắp, giống chưa từng xuất hiện vậy.
- Vạn Lý Kinh Thiên trận là tuyệt sát chi trận mà Thạch Dương Tông chủ luyện chế mấy ức vạn năm mới thành công, rơi vào trong đó chẳng khác nào rơi vào một tiểu thế giới, muốn chạy trốn, sao có thể chạy thoát được chứ! Cổ Tiêu, ngày hôm nay các ngươi rửa cổ, ngoan ngoãn chờ chết đi thôi!
Tiếp theo đó lại có một đạo thanh âm van vọng, lại có một bóng người đi tới.
Người này so với Vũ Chúc càng to lớn mạnh mẽ hơn. Khuôn mặt vặn vẹo, một thân mặc y phục màu xám, nhất cử nhất động mơ hồ hợp với thiên đạo, mang theo khí thế và lực lượng kinh người.