Gãi đầu một cái. Nhiếp Vân có chút nghi hoặc, bất quá hắn lại lập tức lắc đầu một cái.
- Trước tiên không nghĩ những chuyện này nữa, tập hợp mọi người rồi lại nói.
Nói xong thân thể khẽ động, bay thẳng về phía trước, liên tục bay được trên vạn dặm, thân thể nhoáng một cái đã chui xuống dưới đất. Cách nơi hắn vừa mới biến mất không tới mấy chục trượng, mặt sau của một khối nham thạch, đám người Cổ Tiêu đang vây quanh hắn, cả đám đứng chung một chỗ.
Nhiếp Vân vừa rồi chỉ là một cỗ phân thân, mà bản tôn thì đã lợi dụng thời gian bày trận Mê Thiên kỳ, mang những người này trốn tới nơi này.
Phân thân một mình đối mặt với Mặc Nghiêu, lợi dụng lúc hắn phá trận đồng thời lấy đi trận kỳ. Sau đó tiến vào Thiên Huyền điện.
Thiên Huyền điện là thứ do cường giả Cấp bậc Chúa Tể luyện chế mà thành. Dưới tình huống cấm chế hoàn toàn mở ra. Cho dù Mặc Nghiêu sử dụng Chúa Tể phù ấn, thế nhưng vẫn không phát hiện ra được.
- Mặc Nghiêu có đuổi theo hay không?
Đứng ở đống đất mặt sau, Cổ Tiêu đám người nhớ tới trước Mặc Nghiêu uy thế, như trước lòng vẫn còn sợ hãi.
- Hắn đi rồi! Đi tới thần điện gì đó. Mọi người có nghe nói qua nơi này hay không?
Tiêu hóa tin tức mà phân thân lan truyền tới một chút, Nhiếp Vân hỏi.
- Thần điện? Không có...
Tất cả đám người Cổ Tiêu đều lắc đầu một cái, vẻ mặt mờ mịt.
- Không biết? Vậy người này các ngươi nhận thức sao?
Thấy dáng dấp của đám người quả thực không biết, ngón tay của Nhiếp Vân điểm một cái. Đầu người vừa rồi xuất hiện ở trước mặt Mặc Nghiêu không ngờ lại bị hắn phục chế lại. Chỉ là cái đầu người kia không có loại khí tức kinh khủng kia mà thôi.
- Đây là Tô Lâm, thiên tài Thập Thu lĩnh, có người nói hắn là đại năng chuyển thế. Kiếp trước là một lão quái vật lĩnh ngộ hai ngàn chín trăm ba mươi bảy đầu đại đạo, bởi vì thực sự không có cách nào đột phá cho nên mới lựa chọn sống lại...
Cổ Tiêu nhận ra người này, vội vàng nói.
- Đại năng Thập Thu lĩnh chuyển thế
-
Lông mày Nhiếp Vân nhíu lại.
Mặc Nghiêu là đại năng của Vạn Nhận sơn chuyển thế, Tô Lâm này là đại năng Thập Thu lĩnh chuyển thế. Hai vị cường giả liên thủ muốn đi tới nơi gọi là thần điện, lẽ nào ở chỗ này có liên quan tới bí mật lớn nào đó hay sao?
Bất quá, đối phương quá mạnh mẽ, hắn không có dũng khí đuổi theo. Ngay cả truy tung chi khí cũng không dám sử dụng.
Dù sao đối phương lĩnh ngộ nhiều đại đạo như vậy, Truy tung đại đạo nhất định cũng hoàn toàn lĩnh ngộ. Một khi dùng truy tung chi khí lần theo, một khi bị phát hiện ra. Sợ rằng sẽ trực tiếp rơi vào cạm bẫy của đối phương, khó mà đào tẩu.
- Làm sao vậy?
Thấy dáng vẻ của hắn, Cổ Tiêu hỏi.
- Không có cái gì, chẳng qua ta cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi. Không có chuyện gì, trước tiên không nói tới chuyện này nữa, chúng ta nên ưu tiên tìm nơi niêm phong này ở nơi nào thì hơn.
Do dự một chút, Nhiếp Vân vẫn không có đem chuyện này nói ra.
Nói ra thì mọi người cũng không thể nào đi theo theo Mặc Nghiêu kia được. Đã như vậy, so với không nói cũng không có khác là bao.
- Đúng rồi, để xem nơi niêm phong này ở nơi nào, nếu như là truyền thừacủa một vị cường giả lưu lại. Như vậy chúng ta cũng có tư cách chiến đấu với đối phương a.
Cổ Tiêu cười nói.
- Đúng vậy!
Ngón tay Nhiếp Vân điểm về phía trước một điểm, Phong Cấm thạch bi lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Phù văn trên bia đá vờn quanh, chỉ cần khẽ đụng vào là lập tức có thể đánh ra công kích.
Tình huống vừa này hắn chỉ là dùng man lực lấy nó đi, vẫn chưa hoàn toàn luyện hóa, bởi vậy tấm bia đá này vẫn có tính phá hoại cực lớn như trước.
- Luyện hóa!
Nhướng mày, Nhiếp Vân lăng không chộp một cái. Một đám quang như một đoàn mây mù bao phủ bia đá.
Sau khi sử dụng Chúa Tể phù ấn, thực lực của hắn có thể so với cường giả hơn hai ngàn chín trăm đầu đại đạo, cấm chế trên bia đá tuy rằng lợi hại, thế nhưng vẫn không thể chống đỡ được.
Sưu!
Trong giây lát bia đá đã bị hắn triệt để luyện hóa. Hắn nhẹ nhàng phất một cái, bốn chữKim Hiên bí cảnh trên bia đá lập tức nhúc nhích lên, biến thành một bộ địa đồ kỳ quái.
Địa đồ này chằng chịt khắp nơi, ghi chép địa hình địa vật. Bất quá, Nhiếp Vân vừa mới liếc mắt nhìn, nhất thời không khỏi cười khổ.
- Bản đồ này...
Dường như Cổ Tiêu cũng phát hiện ra vấn đề, sắc mặt có chút khó coi.
- Đây chính là địa đồ đi tới nơi niêm phong. Bất quá, cường giả lưu lại địa đồ này không biết đã chết bao nhiêu năm rồi. Căn bản không có nghĩ tới địa hình nơi này đã triệt để biến hóa, hoàn toàn khác với hiện tại.
Nhiếp Vân nói.
Thần Chi di tích này tuy rằng không có linh khí, nguyên khí. Thế nhưng vị trí không gian vẫn có tính lưu động rõ ràng, cũng không phải là một khi hình thành thì bất biến. Trong thời gian hàng ức vạn năm, Thương Hải cũng có thể biến thành Tang Điền, chứ đừng nói là địa hình. Địa hình này, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn một chút cũng đã phát hiện ra không có một chỗ nào tương tự với xung quanh, căn bản không nhìn ra được đây rốt cuộc là nơi nào.
Nói cách khác, có bộ địa đồ này so với việc không có bộ địa đồ này cũng không có gì khác nhau biệt. Căn bản không có được bất kỳ tác dụng gì.
- Không có địa hình đối chiếu, như vậy nơi niêm phong này căn bản không tìm được a.
Cổ Tiêu cũng liên tục lắc đầu.
- Bia đá có thể xuất hiện ở chỗ vừa rồi. Như vậy nơi niêm phong này nhất định sẽ ở gần đó. Hiện tại luyện hóa bia đá, chỉ cần chạm phải niêm phong thì nhất định sẽ có cảm ứng!
Suy nghĩ một chút, Nhiếp Vân nói.
- Hiện tại cũng chỉ có thể dùng biện pháp này mà thôi!
Cổ Tiêu đồng ý.
Phong Cấm thạch bi là chìa khoá tiến vào nơi niêm phong, chỉ cần tới gần, tất sẽ có cảm ứng. Nếu như địa đồ đã không có tác dụng. Như vậy cũng chỉ có thể dựa vào loại cảm ứng này để mà tìm kiếm mà thôi.
Thế nhưng nơi niêm phong cũng không nhất định ở gần Phong Cấm thạch bi. Giống như Tàng Bảo đồ và bảo tàng vậy, nếu như dựa vào loại cảm ứng này để tìm kiếm, Thần Chi di tích lớn như vậy, không biết phải tìm tới ngày tháng năm nào a.
- Ta thử một chút!
Nếu như chỉ có một biện pháp như vậy, Nhiếp Vân cũng không do dự nữa, ngón tay khẽ điểm một cái, Phong Cấm thạch bi lập tức lơ lửng lên trên. Bay thẳng về phía vừa rồi xuất hiện. Dưới ý niệm của hắn khống chế, quay một vòng, trong mấy chục hô hấp đã bay về phía chỗ lần trước.