Cực Thiên Vương Quy Nguyên nhìn thấy mặt đường sinh ra dưới chân Nhiếp Vân liền nghiêm túc.
Thiên Đạo chia làm trời và đất, toàn bộ đạo nói ra chính là thiên địa đại đạo, kết nối thương khung, cắm rễ đại địa, thoải mái vạn vật!
Hoàn toàn lĩnh ngộ Thiên Đạo có thể sáng tạo vạn vật, một lần nữa diễn biến thiên địa, dưới chân Nhiếp Vân sinh ra mặt đất thực chất, rất rõ ràng hắn đã dùng năng lực lượng, lợi dụng sáng tạo sáng tạo một phiến thiên địa khác đối kháng lực lượng cuồng bạo của đối phương.
- Lợi hại!
Trong mắt Cực Thiên Vương tràn ngập sùng bái và tán dương.
Nó vừa ra đời đã lĩnh ngộ Thiên Đạo, nó làm những việc này không khó cũng tuyệt đối không thể làm thuần thục và tốc độ nhanh như đối phương, sáng tạo thiên địa thuộc về mình trong chiến đấu, đây quả thực đã vượt qua cấp bậc nhân loại bình thường.
- Thiên Đạo? Mặc kệ ngươi lĩnh ngộ cái gì, hôm nay đều phải chết!
Nhìn thấy Nhiếp Vân làm thế, sắc mặt Phục Giang vương tử trầm xuống, trong mắt mang theo ý vặn vẹo, hắn đưa bàn tay lên không trung, đột nhiên quay cuồng, cự sơn mang theo lực lượng cuồng bạo đánh thẳng về phía trước.
Chầm chậm!
Lực lượng ngọn núi gia tăng, Nhiếp Vân vừa mới sáng chế con đường đã xuất hiện khe nứt kinh người, mặt đất bị xé rách nhưng băng tan.
- Thiên Tâm Đằng vững chắc không gian!
Đối mặt với lực lượng đối phương gia tăng, Nhiếp Vân không thèm quan tâm, tiếp tục tiến lên phía trước, Thiên Tâm Đằng bay ra khỏi thân thể của hắn, nó như cột trụ kinh thiên đánh thẳng về phía trước.
Hắn sử dụng Chủ Tể Phù Ấn, bản thân có thực lực của cường giả tông chủ, phối hợp Thiên Tâm Đằng, lực lượng của hắn càng cường đại hơn, tiên lực hùng hậu và liên tục gia tăng như sóng nước, không hề chừng mực, không biết lan tràn đến địa phương nào.
Ầm ầm!
Nương theo hắn toàn lực thi triển, không gian biến thành thủy ngân sền sệt, lực lượng ngọn núi tuy lớn nhưng vẫn không thể áp xuống, dường như nó vẫn đọng ở giữa thiên địa, đính trên tường, không tiếp tục hung mãnh như lúc trước.
- Ta còn tưởng là cái gì, xem ra cũng không được tốt lắm, Phù Hư Đam Sơn lưu trong tay ngươi đúng là đại tài tiểu dụng, lãng phí bảo vật, ta xem nên lưu cho ta đi.
Khẽ cười một tiếng, Nhiếp Vân đi tới trơớc mặt, bàn tay hắn đưa lên không trung, ngón tay như xuyên qua hàng tỷ thời không xuất hiện trên ngọn núi sau đó xiết chặc.
Vèo!
Ngọn núi to lớn nguy nga bị bàn tay của hắn nắm chặc, ngọn núi biến mất trong nháy mắt, dường như nó chưa từng xuất hiện qua bao giờ.
- Cái gì? ngọn núi của ta!
Không nghĩ tới ngọn núi lại bị đối phương lấy đi, ngay cả cảm ứng linh hồn cũng không thể dò xét được, sắc mặt Phục Giang vương tử lúc này phi thường khó coi, hắn phun máu tươi ra ngoài.
Ngọn núi này là bổn mạng pháp bảo do hắn luyện chế, ẩn chứa vô số tinh huyết toàn thân, một đi mất đi chẳng khác gì mất đi một nửa linh hồn, mặc dù thực lực mạnh cũng không chịu nổi.
- Ta muốn ngươi chết!
Trong mắt chảy huyết thủy, hắn gào thét thảm thiết, bàn tay khô héo của Phục Giang vương tử có vài đạo kiếm quang vờn quanh, kéo dài qua khoảng cách như lưỡi đao đâm rách vô số thời không, chỉ trong nháy mắt tới trước mặt Nhiếp Vân.
- Chút tài mọn!
Tiến về phía trước một bước, hai tay Nhiếp Vân buông thỏng, dây leo đầy trời tạo thành bình chướng, kiếm quang đâm thẳng vào đống dây leo ngăn cản cho nên không sinh ra hiệu quả gì.
Vèo!
Tuy ngăn cản kiếm thế của đối phương, hắn nhìn thấy Phục Giang vương tử cắm một chân vào trong hư không, dường như muốn tan biến vào trong không gian.
- Hỏng bét, gia hỏa này muốn chạy trốn.
Nhìn thấy động tác của hắn, sắc mặt Nhiếp Vân rùng mình.
Không có nghĩ tới tên này quyết đoán như vậy, lần này hắn tới muốn cướp Hỗn Độn Vương Thạch, kết quả Vương Thạch không được không nói, thuộc hạ cũng chết hết, thậm chí bảo vật ngọn núi cũng bị người ta lấy đi, tình huống như vậy không nghĩ làm thế nào chiến thắng đối thủ mà là xoay người rời đi, không chút dây dưa dài dòng, tâm trí kiên định và lạnh lùng tới mức đáng sợ.
Nếu như hắn hung hãn không sợ chết, trực tiếp xông lên chiến đấu với hắn, đánh thiên địa sụp đổ, nhật nguyệt vô quang cũng không có gì, hắn xoay người rời đi như vậy chẳng khác gì chuyện nhục nhã to lớn, co được dãn được mới đáng sợ nhất!
Phượng Hoàng chi dực mở ra, lộ trình ức vạn dặm xuyên qua trong nháy mắt, vừa sải bước đã vượt qua vô số ngôi sao, nhìn thân ảnh trước mặt, Nhiếp Vân lăng không điểm một chỉ.
Tiên lực toàn thân sôi trào, lĩnh ngộ rất nhiều đại đạo hình thành vòng tròn lan thẳng về phía trước, từng đạo hào quang như thiểm điện tập kích đâm thẳng vào lưng Phục Giang vương tử.
- Chết!
Ngay lúc này Cực Thiên Vương, Huyền Thiền Vương đang thủ hộ cũng ra tay, hai vương giả trong thập tuyệt cổ địa toàn lực thi triển công kích, hai đạo hào quang cắt qua không gian đánh tới.
- Ha ha! Muốn giết ta, không có cửa đâu, ta không cần biết ngươi là ai, chờ ta lần sau gặp được, đó là thời điểm ngươi hẳn phải chết!
Ba đạo quang mang đâm vào người Phục Giang vương tử, cũng không cắt hắn thành hai đoạn, trên người hắn sinh ra hào quang sáng ngời, một kiện áo khoác đặc thù xuất hiện, nó chấn động và ngăn cản tất cả lực lượng.
Quần áo của hắn chấn động, hắn thoát ra khỏi vòng vây và tháo chạy vào trong không gian không biết tên, cũng biến mất trước mặt mọi người.
- Chủ Tể Pháp Y?
Nhìn thấy y phục xuất hiện vào thời khắc cuối cùng, sắc mặt Nhiếp Vân khó coi.
Chủ Tể Pháp Y là thủ đoạn phòng ngự của Chúa Tể, lợi dụng dung hợp ba ngàn đại đạo tạo thành quần áo, mặc dù bộ y phục này chỉ là hư ảo, cũng không phải hỗn độn thần binh, lại dung hợp lực lượng của cường giả Chúa Tể, chỉ cần không đạt tới cấp bậc Chúa Tể, muốn phá vỡ cái áo này là chuyện không có khả năng.
Đương nhiên, cái áo này không phải thứ sử dụng vô hạn, hoàn toàn do năng lượng tạo thành, nương theo số lần công kích càng nhiều sẽ dần dần trở nên suy yếu cho đến biến mất!
- Không hổ là vương tử Kiền Huyết vương triều, trên người có nhiều thứ tốt như têế.
Biết rõ đối phương triệt để đào tẩu, trong tối tăm không thể truy tìm, Nhiếp Vân lắc đầu.
Đối phương có thể lấy Chủ Tể Pháp Y ra, đại biểu rất khó đánh chết đối thủ, cho dù có thể đuổi theo cũng không có ý nghĩa gì.
Để hắn đào tẩu cho nên không thể cướp được Chủ Tể Phù Ấn, từ đó làm hắn thất vọng.
Chủ Tể Phù Ấn chỉ còn một tấm cuối cùng, nhất định sẽ gặp không ít phiền toái về sau, thậm chí mang đến vô số nguy hiểm.
- Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể tìm kiếm đám người Mặc Nghiêu sau đó nghĩ biện pháp chém giết bọn chúng cướp đoạt Chủ Tể Phù Ấn!