Vô Tận Đan Điền

Chương 2164: Ta hiểu (2)



Những thi thể này không có vết thương trên người, đồng tử lại hoàn toàn tan rả, liếc mắt nhìn là biết bị chấn vỡ linh hồn, mộc sinh chi khí cũng không cách nào chữa trị, hết cách xoay chuyển.

Lạch cạch!

Lạch cạch!

Lạch cạch!

Mây đen bay nhanh về phía trước rất nhanh, rơi xuống cũng nhanh, lúc này thi thể chất đầy mai rùa.

- Thế nào?

Thực Giới Nghĩ không ngừng vờn quanh, mọi người cũng thấy không rõ tình huống thế nào, nhìn thấy số lượng mây đen giảm bớt cực nhanh, sắc mặt Vạn Lực Vương càng ngày càng kém, Quy Nguyên cũng phải lên tiếng hỏi.

- Có thể thôn phệ bí vân, nhưng có bí vân phạm vi mười mét còn chưa bị cắn nuốt sạch.

Vạn Lực Vương cắn răng.

- Phạm vi mười mét còn chưa cắn nuốt sạch?

Nội tâm Nhiếp Vân trầm xuống.

Nhìn mây đen đã biết chết một phần ba nhưng không thể thôn phệ sạch phạm vi mười mét, muốn thôn phệ tất cả bí vân trên khóa sắt là không thể nào.

Phải biết rằng khóa sắt này kéo dài tới không gian đen kịt, không nhìn thấy cuối cùng, cũng không biết dài bao nhiêu.

- Dừng lại đi, biện pháp này không được!

Nhiếp Vân khoát tay.

Dựa theo tốc độ thôn phệ mà tính toán ra, cho dù òoàn bộ Thực Giới Nghĩ tử vong cũng chỉ có thể quét sạch phạm vi vài chục mét, đối với cả khóa sắt mà nói không có ý nghĩa.

- Vâng!

Vạn Lực Vương cũng biết loại tình huống này, ánh mắt mang theo thất vọng, nàng gào rút lần nữa và mây đen biến mất, không biết đi nơi nào giống như chưa từng xuất hiện qua.

Thực Giới Nghĩ biến mất, quả nhiên địa phương bị thôn phệ khoong còn bí vân, lộ ra tướng mạo sẵn có, khóa sắt đen kịt trầm trọng, nhìn không ra chất liệu gì cấu thành, cho dù là Thực Giới Nghĩ cũng bất lực.

- Nếu không ta lại thử xem.

Thở ra một hơi, sắc mặt Vạn Lực Vương khôi phục một ít nhìn vào khóa sắt dài không biết bao nhiêu dặm.

- Không cần, còn có những biện pháp khác a!

Nhiếp Vân cự tuyệt.

Nó triệu hoán nhiều Thực Giới Nghĩ như vậy cũng không có biện pháp, cho dù nó là vương của hàng tỷ con kiến, lực thôn phệ mạnh hơn cũng bất lực.

- Ta thử xem!

Thanh Diệp vương đi tới.

- Ngươi có biện pháp?

- Không có, nhìn xem có thể dùng biện pháp khác chấn vỡ bí pháp hay không!

Hít sâu một hơi, trên lưng Thanh Diệp vương xuất hiện đôi cánh chim đen kịt, lúc này bay nhanh về phía trước, trên không trung xuất hiện tiếng gào rú.

Tiếng rít của nó bén nhọn tới cực điểm, nghe vào trong tai sẽ thấy đau đớn, đôi cánh đen kịt có lực công kích rất mạnh hình thành sóng âm đánh thẳng vào khóa sắt, nó va chạm với bí vân và tiêu tán.

Đăng đăng đăng!

Lui về phía sau vài bước, sắc mặt Thanh Diệp vương và Vạn Lực Vương cùng trắng bệch, ánh mắt nhìn Nhiếp Vân và lắc đầu, vẻ mặt thất vọng:

- Cũng không được!

- Không nên vội1

Đở lấy Thanh Diệp vương, Nhiếp Vân nhìn sang Huyền Thiền Vương và Quy Nguyên và lắc đầu, hắn hỏi Vạn Lực Vương:

- Có thể nói cẩn thận truyền thuyết Thông Thiên Lộ một lần hay không?

Trước kia Vạn Lực Vương nói chuyện khóa sắt này nó cũng biết, được xưng là Thông Thiên Lộ, chỉ cần có thể leo lên phía trên, chẳng những thực lực tăng nhiều, còn có cơ hội luyện hóa thượng cổ chiến trường, nếu đây là thật, có lẽ có phương pháp leo lên khóa sắt, tuyệt đối không phải phá hư bí vân như vậy.

- Cụ thể xảy ra chuyện gì thì ta không rõ, thời điểm ta còn nhỏ, không biết nghe được từ nơi nào, nói đây là Thông Thiên Lộ, phải mang nội tâm hết sức chân thành và ý chí không sợ leo lên, chỉ có đại nghị lực, đại phách lực mới có thể đi tới cuối cùng, tìm được thượng cổ chiến trường, tiến vào thần điện... Về phần chuyện khác ta không rõ ràng.

Vạn Lực Vương suy nghĩ một lúc và nói.

Tuy nó nghe qua là truyền thuyết nhưng thời gian quá xa xưa nên dần quên lãng.

- Ta cũng nghe nói qua giống như Vạn Lực Vương, lúc trước ta cũng nhìn thấy trong di tích, nói rằng chỉ có người thành tâm nhất mới có thể leo lên, nếu không sẽ bị bí vân trực tiếp đánh chết, hồn phi phách tán, cũng không còn lại cái gì.

Thanh Diệp vương nghĩ ra cái gì đó và nói chen vào.

- Ân!

Nghe được những lời này, sắc mặt Nhiếp Vân không có biến hóa gì, hắn quay đầu nhìn về phía Quy Nguyên cách đó không xa.

- Khóa sắt này trói lên mai của ngươi, ngươi có phát hiện gì?

- Phát hiện? Muốn nói phát hiện thì đúng là có một chút, khóa sắt này trói buộc ta, nếu như dốc sức liều mạng giãy giụa sẽ càng trói chặt hơn, cho đến khi không thể hô hấp, nếu như ta buông lỏng không đi quản cái gì, cũng không thèm nghĩ nữa, khóa sắt lại như biến mất không thấy tung tích, sẽ không sinh ra chút áp lực gì.

Quy Nguyên cẩn thận nhớ lại và lên tiếng.

- Ngươi nói là, khóa sắt càng phản kháng thì càng mạnh, phản kích cũng càng mãnh liệt?

Nhiếp Vân hỏi.

- Có thể là như vậy, ta cũng nói không rõ ràng, phản kháng một thời gian ngắn, biết rõ không cách nào giãy giụa nên ta buông tha...

Quy Nguyên xấu hổ vò đầu.

- Thì ra là thế, ta hiểu rồi!

Nghe xong ba thú giải thích, Nhiếp Vân thở ra một hơi, sắc mặt lạnh nhạt, trong mắt mang theo hào quang trí tuệ.

- Biết rõ? Chủ nhân ngươi biết làm sao đi lên?

Huyền Thiền Vương sững sờ, đôi mắt sáng lên.

- Ân!

Nhiếp Vân tiến về phía trước một bước, thân thể thon gầy bay lên không trung.

Nghe được hắn nói lời tự tin như thế, Vạn Lực Vương, Thanh Diệp Vương cùng Quy Nguyên cũng phải sững sờ.

Vừa rồi thủ đoạn của Vạn Lực Vương, Thanh Diệp vương có thể nói là kinh thiên động địa, khiếp sợ hoàn vũ, nếu như đối chiến với người khác, cường giả hai ngàn chín trăm đầu đại đạo cũng phải tạm lánh phong mang, loại lực lượng này không có chút biện pháp nào với phù văn kỳ lạ, hắn chỉ hỏi vài câu đã có phương pháp, làm sao có thể?

Nhìn thấy bộ dáng tự tin của hắn như vậy không giống giả bộ, nhất là ánh mắt, ánh mắt kiên định làm người ta không tự chủ sinh ra cảm giác tin cậy không nói thành lời.

Loại cảm giác này không phải lĩnh ngộ đại đạo, cũng không lý giải thiên địa pháp tắc, mà là nhân cách mị lực đơn thuần.

Dường như cho dù hắn nói cái gì làm người ta không tự chủ phải tin tưởng.

- Hắn có biện pháp nào?

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Nhiếp Vân lơ lửng trên không trung và không động đậy, Thanh Diệp vương phải lên tiếng hỏi.

- Ta cũng không biết nhưng chủ nhân dám xác định như vậy tất nhiên có thủ đoạn của mình!

Quy Nguyên lắc đầu, tuy không biết phương pháp của Nhiếp Vân nhưng hắn rất tin tưởng chủ nhân.

Loại tin tưởng này sau khi nhận chủ liền dần dần dưỡng thành.

Hô!

Hai thú nói chuyện với nhau, lúc này toàn thân Nhiếp Vân chấn động, lực lượng Chủ Tể Phù Ấn đột nhiên biến mất.