Vô Tận Đan Điền

Chương 2201: Thiên tài chân chính



Làm như vậy có thể cứu người Quy Khư Hải, đánh chết cường giả ba đại tông môn và bảo toàn thực lực, che dấu át chủ bài, đây là kế sách ném một hòn đá trúng hai con chim.

- Thanh Diệp, Vạn Lực, Huyền Thiền, các ngươi cũng đi theo sau lưng Phục Giang, ngụy trang thành yêu sủng của hắn, lúc này cùng động thủ với người ba đại tông môn.

Sau khi bàn giao với Phục Giang vương tử, Nhiếp Vân quay đầu nhìn sang đám yêu sủng của mình.

Bảo ba yêu sủng đi theo đối phương, thứ nhất có thể hủy diệt ba đại tông môn liên thủ, thứ hai cũng có thể làm Phục Giang vương tử quang đầu danh trạng, kiểm nghiệm gia hỏa này có phản bội hay không.

Tuy hắn đã hiến tế linh hồn nhưng làm vương tử Kiền Huyết vương triều sẽ có không ít thủ đoạn, nên phòng bị mới thỏa đáng.

- Vâng!

Ba đại vương giả thập tuyệt cổ địa gật đầu đồng ý, trong ánh mắt mang theo hưng phấn.

Chúng đều là thần thú hiếu sát, có cơ hội đánh chết cường giả nhân loại, tuyệt đối là chuyện làm chúng cao hứng nhất.

Ầm ầm!

Trong lúc nói chuyện với nhau, Phá Thần Chu lao ra khỏi gông cùm xiềng xích của thập tuyệt cổ địa, lúc này trở lại thần chi di tích.

Thần chi di tích không có gì khác với lúc trước nhưng Nhiếp Vân lại có cảm giác như trải qua mấy đời.

Hơn mười ngày trước tiến vào thập tuyệt cổ địa, tuy thời gian không dài nhưng trải qua rất nhiều chuyện, thực lực gia tăng nhiều tới mức làm hắn cảm thấy không chân thật.

Lúc tiến lên phía trước, thực lực của hắn gặp được cường giả hai ngàn tám trăm đại đạo chỉ có thể chạy trốn, chỉ có sử dụng Chủ Tể Phù Ấn mới có thể chiến đấu, mà bây giờ đừng nói cường giả hai ngàn tám trăm đại đạo, mặc dù là cường giả tông chủ ở trước mặt hắn cũng không khác gì con sâu cái kiến.

Thậm chí chúa tể thần binh vừa xuất hiện, cường giả nửa bước chúa tể cũng có thể chém giết!

Loại thực lực này đã có thể nói là đỉnh phong của Tà Nguyệt Chí Tôn Vực.

- Mau nhìn, thiệt nhiều thi thể... Đều là đệ tử Quy Khư Hải!

Tốc độ của Phá Thần Chu rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua trăm vạn dặm trong thần chi di tích, vô số thi thể lọt vào tầm mắt mọi người, thi thể nằm ngang trên mặt đất, mặt đất nghiền nát và mang theo vị đạo đặc thù, hiển lộ nơi này phát sinh chiến đấu vô cùng thảm thiết.

Đám người Cổ Tiêu nhìn thấy cảnh này đều xiết chặc nắm đấm, gương mặt run run mang theo hận ý.

Trong những thi thể này có bộ phận rất lớn là hắn biết, đã từng là sư huynh đệ, lúc này đều biến thành thi thể, lửa giận có thể nghĩ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhiếp Vân cũng không nói chuyện.

Có người thì có tranh đấu, có tranh đấu thì có giang hồ, muốn sống lâu trên thế giới này chỉ có một phương pháp, đó là không ngừng làm bản thân mình mạnh hơn nữa!

Những người này bị giết, chỉ có thể nói rõ một nguyên nhân, bọn họ chưa đủ mạnh.

Bằng không sẽ chết trong tay kẻ khác.

- Phía trước là Phá Vẫn Sơn, người Quy Khư Hải đang ở nơi đó.

- Phục Giang, Phá Thần Chu cũng cho ngươi mượn dùng, ngươi và đám người Thanh Diệp chỉ cần nhìn thấy người ba đại tông môn thì lập tức chém giết, không nên lưu tình cảm làm gì.

Nhiếp Vân lại bàn giao một câu, nhìn về phía đám người Cổ Tiêu:

- Chúng ta một mình đi thôi, trước tìm được người Quy Khư Hải sẽ nói sau!

- Ân!

Đám người Cổ Tiêu đồng thời gật gật đầu.

Vèo!

Bàn tay Nhiếp Vân cầm một chiếc cổ thuyền, đám người Cổ Tiêu cũng bay lên đó.

Long Chu Cổ Thuyền!

Nhiếp Vân đạt được cổ thuyền ban đầu ở thiên địa lục đạo, trải qua nhiều năm luyện chế đã đạt tới cấp bậc hỗn độn thần binh thượng phẩm, tuy kém Phá Thần Chu nhưng dùng đi đường sẽ không có vấn đề quá lớn.

- Hùng Cổ, ngươi cũng theođaám người Phục Giang đi.

Đi vào Long Chu Cổ Thuyền, Nhiếp Vân bàn giao với Hùng Cổ một câu.

Thực lực Hùng Cổ đối mặt với ba đại vương giả, Phục Giang cũng không xuất chúng, nó có vô số thần dân, thanh khư cổ huyệt mạnh mẽ đâm tới uy lực cũng không nhỏ, bảo nó đi theo đám người Phục Giang cũng có tác dụng không nhỏ.

Lại bảo Hùng Cổ đi theo Phục Giang, Nhiếp Vân cho ba đại vương cùng với Hùng Cổ một tấm Chủ Tể Phù Ấn, lúc này mới thay đổi Long Chu Cổ Thuyền bay thẳng về phía Phá Vẫn Sơn.

- Ẩn nấp đại đạo, ẩn nấp thân thuyền!

Đứng ở đầu thuyền, tinh thần Nhiếp Vân khẽ động, hắn vận chuyển thiên phú ẩn nấp sư sau đó hào quang bao phủ thân thuyền, Long Chu Cổ Thuyền bị màn hào quang bao phủ, dường như lập tức mang theo mọi người biến mất triệt để.

Trước kia thực lực của hắn có được thiên phú ẩn nấp sư nhưng chỉ có thể ẩn nấp tự thân, mà bây giờ vòng tròn đại đạo viên mãn, tinh thần khẽ động đã có thể ẩn tàng cả cổ thuyền cũng không thành vấn đề.

- Lợi hại...

Nhìn thấy hành động của Nhiếp Vân, trái tim đám người Cổ Tiêu co rút lại.

Trước kia nhìn thấy Thanh Diệp vương, Phục Giang vương tử nhận Nhiếp Vân làm chủ, bọn họ biết rõ thực lực của hắn khẳng định có tiến bộ rất lớn, hiện tại nhìn thấy thủ đoạn này vẫn làm bọn họ khiếp sợ không thôi.

Lúc này ẩn tàng cả cổ thuyền... Cho dù tông chủ Cổ Ung cũng không làm được.

Chẳng lẽ thực lực của thiếu niên trước mắt đã vượt qua Cổ Ung?

- Không có khả năng!

Cho dù thiên phú của hắn rất mạnh, thời gian hơn mười ngày cũng không có tiến bộ rất lớn như thế, tu luyện đại đạo chú ý tiến hành theo chất lượng, người càng lợi hại cũng không có khả năng tăng lên nhanh như thế.

Cổ Ung lắc đầu, cũng không tin phỏng đoán trong nội tâm.

Cũng khó trách hắn nghĩ như vậy, cho dù tu luyện đại đạo có đốn ngộ cũng chỉ là một đầu đại đạo, hai đầu đại đạo, chưa từng nghe nói qua có người lĩnh ngộ mấy trăm đầu hơn một ngàn đầu đại đạo!

Đây cũng không phải là tu luyện, mà là nghịch thiên.

- Có lẽ phía trước chính là Phá Vẫn Sơn, mọi người cẩn thận, nơi này giống thập tuyệt cổ địa, mang theo nguy hiểm, muốn rời khỏi cổ thuyền phải nói với ta một tiếng.

Vào lúc Cổ Tiêu đang nghi hoặc, chợt nghe ở đầu thuyền có tiếng nói vọng về, bọn họ nhìn thấy ngọn núi trước mặt.

Ngọn núi cắm vào bầu trời hấp dẫn nhân tâm, làm cho mọi người có cảm giác bao la mờ mịt, sơn mạch lan tràn phập phồng, nó cũng giống như thập tuyệt cổ địa, khắp nơi đều là bẩy rập thời không loạn lưu, hơi không cẩn thận sẽ lâm vào trong đó, sinh tử không biết.

- Nhiếp Vân, thuyền chạy chậm một chút, nơi này quá nguy hiểm, ta sợ xảy ra vấn đề.

Nhìn thấy đến nơi, ánh mắt Cổ Tiêu mang theo lo lắng.

Nhiếp Vân thúc dục Long Chu Cổ Thuyền quá nhanh, dựa theo loại tốc độ này thực gặp được nguy hiểm cũng khó có thể trốn tránh.