- Ân, nghe nói các ngươi bị vây công, cố ý tới cứu các ngươi, chúng ta nhanh rời đi thôi.
Thấy thái độ của đối phương hòa hoãn, Cổ Tiêu nói.
- Rời đi? Rời đi thế nào, nơi này bị bao vây ba vòng trong ba vòng ngoài, muốn chạy đi quá khó khăn.
Hoàng Trữ lắc đầu.
Nếu quả thật dễ dàng chạy đi như vậy, bọn họ đã sớm trốn đi cũng không cần chờ tới bây giờ.
- Mọi người lên thuyền, ta mang các ngươi rời đi!
Nhiếp Vân tươi cười tiến lên.
- Vị này là ai?
Hoàng Trữ nhíu mày một cái.
Tuy Nhiếp Vân là đệ tử hạch tâm đệ nhất nhân nhưng hắn thân là một thành viên đệ tử chưởng giáo, quanh năm bế quan cho nên không gặp qua.
- Vị này chính là Nhiếp Vân, là hạch tâm đệ nhất nhân bảy mười hai phong lần này!
Cổ Tiêu còn chưa lên tiếng, Độc Triệu giới thiệu.
- Hạch tâm đệ nhất nhân bảy mười hai phong? Hừ, nơi này không có phần để ngươi nói chuyện.
- Đừng tưởng rằng có thể trở thành hạch tâm đệ nhất nhân sẽ có cái gì khó lường, tình huống bên ngoài phức tạp hơn ngươi nghĩ nhiều.
Nghe được là hạch tâm đệ nhất nhân điện bảy mười hai phong, Hoàng Trữ lơ đễnh.
Bọn họ có thể trở thành đệ tử chưởng giáo cho nên từng là hạch tâm đệ nhất nhân, cho nên đối với đệ tử hạch tâm khác mà nói đã vô cùng lợi hại, đối với đệ tử chưởng giáo mà nói không có gì đáng quan tâm.
Hắn cho rằng người này thực lực không tốt lắm, trực tiếp nói như thế quả thực không có cấp bậc lễ nghĩa.
Thời điểm Nhiếp Vân phá trận vừa rồi cũng không có bất kỳ động tác nào, hắn còn tưởng rằng là Cổ Tiêu dùng thủ đoạn gì đó phá hư, căn vốn không nghĩ là thanh niên trước mặt.
- Hoàng Trữ, tại sao ngươi dám nói với Nhiếp Vân sư huynh như vậy, chúng ta có thể tới nơi này là bằng vào thủ đoạn của hắn đấy.
- Bằng vào thủ đoạn của hắn? Ngươi nói hắn một đệ tử hạch tâm...
Hoàng Trữ sững sờ:
- Ngươi gọi hắn cái gì? Sư huynh?
Cổ Tiêu được xem là đệ nhất trong đệ tử hạch tâm, thực lực còn mạnh hơn hắn vài phần, hiện tại xưng hô đệ tử hạch tâm khác là sư huynh, cũng khó trách hắn ngạc nhiên.
- Ân, vị này là Nhiếp Vân sư huynh, thực lực mạnh hơn ta quá nhiều, hắn hoàn toàn có thể mang bọn ta rời khỏi nơi đây!
Cổ Tiêu vội nói.
- Tốt... Tốt!
Do dự một lúc, Hoàng Trữ gật đầu, lúc này cũng không có biện pháp khác, hắn cũng tin phục Cổ Tiêu nói, cho nên lựa chọn tin tưởng.
Ầm ầm ầm!
Thấy hắn đồng ý, Nhiếp Vân cũng không nhiều lời, bàn tay vẽ một cái, Long Chu Cổ Thuyền xuất hiện lần nữa, mọi người nối đuôi nhau đi vào.
- Cổ Tiêu sư huynh, các ngươi... Thực đi thập tuyệt cổ địa?
Đi vào trên thuyền, đám người Độc Triệu đi tới, bọn họ gương mặt đỏ bừng nhìn đám người Cổ Tiêu.
Lúc trước bọn họ nghe tới thập tuyệt cổ địa cho nên sợ hãi lâm trận bỏ chạy, hiện tại nhìn thấy đối phương chẳng những trở về, tinh khí thần đều cường đại hơn lúc trước không ít, cảm thấy không có thể diện.
- Ân, chẳng những trở lại, còn có được vô số bảo bối, ngươi xem!
Thất Nguyên không có tính tình tốt như Cổ Tiêu, lúc trước Độc Triệu rời đi đã làm hắn tức giận, lúc này có cơ hội làm đối phương mất mặt sao có thể bỏ qua, bàn tay run lên, ngay sau đó vô số bảo vật xuất hiện.
- Nhìn xem, đó là hỏa diễm tinh kim thạch, là bảo vật luyện chế hỗn độn thần binh đỉnh phong...
- Đạo đạo chi diệp, là bảo vật vô thượng có ẩn chứa đại đạo trong đó, nghe nói tông chủ lúc trước phái người đi tìm nhưng không tìm được.
- Cụ phong chi thủy, có thể tinh hóa linh hồn...
- Quá mạnh mẽ, có những vật này, tu vi của bọn họ sẽ têến nhanh, dùng không bao lâu sẽ bỏ xa chúng ta...
Nhìn thấy Thất Nguyên có nhiều bảo vật như thế, tất cả mọi người khiếp sợ không thôi, lúc này mở to mắt nhìn.
Những bảo vật này đều có trong truyền thuyết, mỗi một kiện đều giá trị liên thành, Thất Nguyên vừa ra tay xuất ra nhiều như vậy đã phá vỡ suy nghĩ của mọi người.
- Đều... Đều là đạt được trong thập tuyệt cổ địa?
Thấy có nhiều bảo vật như thế, đám người Độc Triệu ngạc nhiên sau đó biến thành khổ sở.
Không phải lúc trước bọn họ nhát gan, hiện tại những bảo vật này có phần của bọn họ, mà lúc này chỉ có thể trông mà thèm, cũng không chiếm được món nào.
- Đúng rồi, Cổ Tiêu, Thất Nguyên, những hỗn độn thần binh đỉnh phong này đều ta ngoài ý muốn đoạt được, vẫn quên cho các ngươi, nhanh nhận chủ đi.
Biết rõ suy nghĩ của Thất Nguyên, Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười cười, ngón tay điểm một cái, vài món hỗn độn thần binh đỉnh phong bay ra khỏi lòng bàn tay của hắn và rơi vào trong tay đám người Cổ Tiêu.
Những thần binh này đều doạt được trên người đám Phục Giang, Tô Lâm, với hắn mà nói đã không có tác dụng quá lớn, còn không bằng thừa cơ đền đáp.
- Dùng hỗn độn thần binh đỉnh phòng làm lễ vật tặng đi?
- Sớm biết như vậy ta cũng đi thập tuyệt cổ địa...
- Đám người Độc Triệu mất đi cơ hội tốt nhất, nếu như theo chân bọn họ chẳng những đạt được nhiều bảo bối như thế, còn có thể đạt được một kiện hỗn độn thần binh đỉnh phong, đáng tiếc... Hiện tại không chiếm được cái gì...
Những người khác cũng nhìn ra xảy ra chuyện gì, lúc này nghị luận liên tục.
PHỐC!
Nghe nói như thế đám người Độc Triệu vốn bị thương, lúc này nộ hỏa công tâm làm sao chịu nổi, đồng thời phun máu tươi và uể oải ngã xuống đất.
Lúc này bọn họ không cần nghe người khác nói, bọn họ biết sai rồi.
Trong lúc nguy cấp không để ý đạo nghĩa, chỉ vì chính mình chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Không để ý tới đám người Độc Triệu bị thương, Nhiếp Vân quay đầu đi, tiếp tục thúc dục Long Chu Cổ Thuyền đi về phía trước.
Đối với đám người vong ân phụ nghĩa quay lưng vào lúc mấu chố, hắn cũng không có bất kỳ hảo cảm gì.
Thất Nguyên từng nói qua, lúc trước Cổ Tiêu cứu mạng Độc Triệu, hiện tại gặp nguy hiểm lại đối phương buông tha cứu Cổ Tiêu, nếu như không phải cảm thấy bẩn tay thì hắn sớm giết kẻ này.
Ầm ầm!
Long Chu Cổ Thuyền mới bay không xa, chợt nghe sau lưng có tiếng oanh minh vang lên, lúc này đám người Hoàng Trữ nhìn thấy cảnh tượng cả đời khó quên.
Một bóng người đứng trong vòng vây, toàn thân đều có dây leo phủ kín, dây leo tới đâu cũng hút khô mọi người thành thây khô
Phía sau bóng người còn có vài đầu thần thú tấn công, chỉ cần đi ngang qua sẽ có vô số đầu ngời bay xuống đất, tu sĩ ba tông môn và tán tu vây công bọn họ lúc trước bị chém giết gần một nửa trong vài giây.