- Chúng ta đang vây công cường giả nửa bước chúa tể?
Nghe được tháp chủ run rẩy lên tiếng, đối phương tùy ý đánh bay Mị Cơ, thần thái tháp chủ và mọi người cứng đờ, thân thể phát run.
Tông chủ đỉnh phong có thực lực hai ngàn chín trăm chín mươi đầu đại đạo và nửa bước chúa tể hai ngàn chín trăm chín mươi mốt đầu đại đạo chỉ kém nhau một đại đạo, thực lực chênh lệch như trời và đất, hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Tháp chủ thủ đoạn ra hết có thể đánh chết cường giả tông chủ đỉnh phong hai ngàn chín trăm chín mươi đầu đại đạo, nhưng đối mặt nửa bước chúa tể bình thường nhất lại không có kha năng hoàn thủ.
Một nửa nửa bước chúa tể chưa tới mười vạn tuổi... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Mọi người cùng nhau động thủ!
Trưởng lão quan hệ tốt với Nguyệt Vũ lao tới, lăng không đánh một trảo, lòng bàn tay cầm một cây xuyên phá không đâm về phía trước, cây xuyên đâm thẳng vào mi tâm Nhiếp Vân.
Sưu sưu sưu!
Nàng động, mấy vị trưởng lão khác cũng đồng thời động thủ, bọn họ cùng thi triển tuyệt chiêu mạnh nhất của mình.
Vài kiện hỗn độn thần binh đỉnh phong xoay tròn trên không trung, hình thành bố cục thất tinh, lực lượng cường đại ngưng tụ giống như muốn xé bầu trời, đâm thủng hoàn vũ.
- Trận pháp?
Nhiếp Vân vốn khinh thị cũng biến thành ngưng trọng.
Bảy người này có thực lực tông chủ bình thường nhưng liên hợp cùng một chỗ, bố trí thành trận pháp, sức chiến đấu hơn xa một cộng một, bảy người có thể phát huy thực lực tông chủ đỉnh phong, khoảng cách nửa bước chúa tể chỉ kém một bước nhỏ.
Bắc Đấu Thất Tinh trận tụ tập trên không trung, hỗn độn hải dương khổng lồ như đạt được cảm ứng và tỏa ra hào quang sáng chói huy hoàng, hào quang chiếu xuống vị trí Diêu Quang, Thiên Khu và ngưng tụ thành kiếm khí, không khí chung quanh như bị đánh nát.
Công kích này còn đáng sợ hơn cấm chế của tháp chủ vừa vận dụng, mặc dù cường giả tông chủ đỉnh phong hai ngàn chín trăm chín mươi đầu đại đạo đụng phải cũng tạm thời thối lui, không dám tranh phong chính diện.
- Lợi hại!
Sắc mặt ngưng trọng, bàn tay Nhiếp Vân đẩy về phía trước, một bức thạch đồ xuất hiện trong lòng bàn tay, phía trên có lãnh thổ quốc gia tung hoành mang theo xu thế dung nạp vạn vật, gánh vác đại địa nặng nề.
Trận pháp của đối phương hình thành kiếm khí vô cùng sắc bén, mặc dù hắn có được nửa bước chúa tể thực lực cũng không dám trực tiếp tiếp xúc, chỉ có thể thi triển Cương Vực Đồ.
Ầm ầm!
Thất Tinh kiếm quang va chạm với thạch đồ, thạch đồ không sứt mẻ và chậm rãi bay về phía trước, chỉ trong nháy mắt bay tới đỉnh đầu bảy người.
- Đây là cái gì?
- Nó là pháp bảo giống Kiền Huyết Long Ấn? Tại sao có loại vật này...
Cương Vực Đồ bay tới, bảy đại trưởng lão Lưu Ly Tháp biến sắci, toàn thân run rẩy, áp lực cường đại làm đầu gối không khỏi cong veo, đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
Cương Vực Đồ mang theo uy thế cả một thế giới áp xuống, ngưng thực trầm trọng không thể kháng cự, bảy người liên thủ hình thành trận pháp có sức chiến đấu rất mạnh nhưng không cách nào chống cự.
- Dừng tay... Chúng ta nhận thua!
Trước đó tháp chủ bị thương, nhìn thấy bảy trưởng lão tùy thời bị nghiền chết thành bánh thịt, nàng cắn răng, tiểu tháp bay ra và hóa đại trụ kinh thiên ngăn cản Cương Vực Đồ rơi xuống, nàng lên tiếng quát lớn.
- Nhận thua? Nếu như hôm nay thực lực của ta không đủ, khi ta nhận thua các ngươi sẽ không giết ta hay sao?
Nhiếp Vân nhìn chằm chằm.
- Ta...
Tháp chủ sững sờ.
Xoẹt zoẹt~!
Xoẹt zoẹt~!
Thời điểm tháp chủ không biết nên trả lời như thế nào, Cương Vực Đồ tiếp tục hạ xuống, tiểu tháp bị đè ép chấn động và sắp sụp đổ.
Đều là hỗn độn thần binh đỉnh phong, Cương Vực Đồ đại biểu đại địa trầm trọng, chúa tể vạn vật, lực lớn vô cùng, căn bản không phải một hạch tâm Lưu Ly Tháp có thể ngăn cản.
Nghe được âm thanh kia, trong mắt mọi người mang theo khủng hoảng.
Không cần nghĩ, chỉ cần đối phương tiếp tục thúc dục lực lượng, thạch đồ trên không trung sẽ nghiền nát tiểu tháp, từ đó mọi người sẽ biến thành thịt vụn.
Bọn họ vốn cho rằng người này chưa đủ mười vạn tuổi, thiên phú cường đại hơn nữa nhưng các nàng liên thủ sẽ có thể áp chế dễ dàng, bị chém giết tùy ý, hiện tại xem ra người ta còn đáng sợ hơn cả ác ma.
Lúc ác ma động thủ sẽ có biểu lộ không quan tâm, căn bản không xem đám người mình là chuyện quan trọng, thái độ dạo chơi nhân gian, người trước mặt với đôi mắt lạnh lùng như băng, không có bất cứ cảm tình nào, tuy không có biểu hiện giết chóc nhưng các nàng lại biết, chỉ cần trả lời không hài lòng tuyệt đối là động thủ không lưu tình, quản ngươi có phải mỹ nữ hay không, cứ chém giết là được.
Bằng chừng ấy tuổi, dựa theo lẽ thường đang là thời thanh xuân sức sống, khí huyết tràn đầy, lúc đối mặt với nữ tử dung mạo khuynh quốc khuynh thành sẽ khó tránh khỏi thương hương tiếc ngọc, hắn lại không có thái độ này, tâm trí chi kiên định làm người ta cảm thấy khủng hoảng.
Cũng đúng, nếu như không có tâm trí như vậy, làm sao có thể trẻ tuổi đã có thực lực như hiện tại.
Mặc dù các nàng liên thủ cũng chỉ là kiến càng lay cây mà thôi.
- Ta sẽ động thủ...
Tháp chủ cắn răng nói ra lời nói thật.
- Rất tốt! Ta hi vọng nghe được lời nói thật.
Ban tay Nhiếp Vân điểm về phía trước, một vương tọa xuất hiện, hắn ngồi xuống và Cương Vực Đồ đình chỉ đè xuống, cũng không rút về, chỉ cần hắn nguyện ý vẫn có thể đánh một kích trí mạng lên bọn họ.
- Hiện tại ta hỏi các ngươi trả lời.
Lời nói của Nhiếp không có tận lực thi triển lực lượng nhưng mang theo chân thật đáng tin, đám người tháp chủ biết rõ chỉ cần cự tuyệt sẽ trúng một kích thảm thiết.
- Thứ nhất, Lưu Ly Tháp các ngươi có quan hệ gì với Kiền Huyết hoàng thất!
- Tổ tiên Lưu Ly Tháp chúng ta từng bị hoàng đế Kiền Huyết hoàng thất vứt bỏ cho nên lập môn quy nam nhân trong thiên hạ đều là kẻ phụ lòng bội bạc, tuy thành Lưu Ly nằm gần Kiền Huyết hoàng thất nhưng quan hệ không tốt lắm.
Nếu như không phải Kiền Huyết hoàng đế nhớ vị tổ tiên kia, hơn nữa chúng ta vẫn cuộn mình trong tháp không bước ra ngoài, bằng không đã sớm trừ tận gốc chúng ta rồi.
Tháp chủ không dám do dự, vội vàng trả lời.
Chuyện này không phải cơ mật gì, chỉ cần dùng tâm có thể tùy ý hỏi thăm, cũng không có gì phải giấu diếm.
- Rất tốt, vấn đề thứ hai, Kiền Huyết hoàng thất gần đây có động tĩnh gì, phòng ngự trong hoành thàng có động tĩnh gì?
Nhiếp Vân hỏi tiếp.
- Kiền Huyết hoàng thất cũng không có động tĩnh gì!