Vô Tận Đan Điền

Chương 2257: Luyện hóa long ấn



Buồn cười bọn họ còn tưởng rằng đối phương chỉ vận khí tốt chiếm cứ ưu thế a!

Một kiếm chém giết hơn mười vị đại thần, kiếm khí còn lại cũng không ngừng phá vỡ rất nhiều trận pháp trong hoàng cung, chặt đứt vô số cột đá thô to trong cung điện.

Ầm ầm!

Tiếng oanh minh vang lên, rốt cuộc cung điện nguy nga không chịu nổi phá hư đã sụp đổ.

- Đáng giận!

Chỉ trong nháy mắt Kiền Huyết hoàng đế cũng khôi phục khi linh hồn bị hao tổn, hắn tức giận đỏ mặt gần như nổ tung.

Cho tới lúc này hắn còn không biết Vân Đồng là ai, thì hắn chết được rồi nghĩ đến hắn đường đường Kiền Huyết hoàng đế, đại lục đệ nhất nhân nhưng bị tiểu nhân vật đùa bỡn trong lòng ban tay, thiếu chút nữa tươi sống tức chết!

Chúa tể thần binh tướng phòng ngự toàn thân bao phủ, phụ trợ như biến thành kim giáp chiến sĩ tiến lên phía trước một bước, nắm đấm oanh kích như xuyên qua quá khứ, hiện tại, tương lai và thời gian, nắm đấm nhanh chóng tới trước mặt Nhiếp Vân.

Vô số trận pháp của hoàng cung mang theo lực lượng giam cầm không gian bao phủ Nhiếp Vân, chỉ trong nháy mắt đã phong tỏa hoàng cung kiên cố.

- Phá!

Đối mặt loại tình huống này, Nhiếp Vân sớm có phòng bị, lúc này tươi cười và điểm về phía trước một cái, Kiền Huyết Long Ấn bay ra ngăn cản nắm đấm của Kiền Huyết hoàng đế.

Hiện tại long ấn bị hắn luyện hóa, hoàn toàn nghe theo lệnh của hắn.

Đồng thời long ấn phát ra hào quang trắng noãn, bị hào quang quét qua, trận pháp giam cầm không gian bị tan rã như nước đá, không chỉ có như thế, trận pháp chung quanh vận chuyển, hào quang chiếu rọi và bao phủ Kiền Huyết hoàng đế vào trong.

Kiền Huyết Long Ấn là đầu mối then chốt tất cả trận pháp trong hoàng cung thậm chí cả hoàng thành, cho dù bản thân hoàng đế cũng không thể ngờ sẽ bị kẻ khác luyện hóa, hiện tại nó bị Nhiếp Vân khống chế trong tay, chẳng những phá vỡ trận pháp giam cầm, gia trì giam cầm này lên người của hắn, làm hắn mua dây buộc mình.

- Đáng giận!

Hoàng đế bệ hạ cảm thấy sắp điên.

Trong hoàng thành của hắn, trong hoàng cung của hắn, đối phương chẳng những cướp luyện hóa long ấn, hơn nữa lợi dụng trận pháp trấn áp hắn, đây là châm chọc cỡ nào?

Trên thế giới này làm gì có người nào quái dị như hắn không?

- Đi!

Biết rõ những trận pháp này tối đa chỉ có thể giam cầm hoàng đế thời gian rất ngắn, Nhiếp Vân không dám do dự, hai cánh mở ra sau lưng, nhẹ nhàng chấn động và bay lên không trung, ngay sau đó tiến vào trong hỗn độn hải dương.

- Chạy đi đâu!

Trong một phần triệu giây, hoàng đế giãy giụa thoát khỏi trận pháp giam cầm, hắn gầm gừ sau đó oanh kích lần nữa.

Uy lực một quyền này còn lớn hơn vừa rồi, có thể làm nhật nguyệt luân chuyển, thiên địa trầm luân.

Trong tiếng rống giận dữ, cả hoàng thành bị khí tức khủng bố bao phủ, mọi người nhìn lên bầu trời.

- Chỉ cần không có cường giả chúa tể, muốn bắt ta không dễ như vậy đâu.

Nhiếp Vân cũng không hoảng hốt, ngược lại cười nhạt một tiếng, Kiền Huyết Long Ấn chấn động và che khuất bầu trời hàng tỷ dặm, ngăn cản nắm đấm đánh tới.

Lúc trước khi đi vào tàng bảo khố, đạt được Vạn Lực Vương đưa tin, trong hoàng thành có lẽ không có cường giả chúa tể.

Tin tức này là tử tôn Vạn Lực Vương dò xét ra, tuy không xác định có phải là thật hay không, lúc này hắn không quản nhiều như thế.

Cướp đoạt Kiền Huyết Long Ấn chỉ có một cơ hội, một khi bỏ qua, trừ phi đạt tới cấp bậc chúa tể, nếu không tuyệt đối không thể thành công, cho nên Nhiếp Vân cũng mặc kệ nơi này có cường giả chúa tể hay không, trực tiếp ra tay rồi nói sau!

May mắn hiện tại xem ra vị cường giả chúa tể của Kiền Huyết hoàng thất không ở trong hoàng thành, bằng không một khi đối phương ra tay, hắn không thể thoát khỏi.

Oanh!

Nắm đấm của Kiền Huyết hoàng đế va chạm vào long ấn một cái, lực phản chấn vô cùng cường đại, Nhiếp Vân vươn tay thu long ấn vào trong tay, mượn nhờ lực phản chấn này tiến vào trong hỗn độn hải dương với tốc độ nhanh hơn vừa rồi.

- Sát!

Kiền Huyết hoàng đế bị Kiền Huyết Long Ấn ngăn cản, bốn phương hướng đông tây nam bắc của hoàng thành bắn ra bốn đạo hào quang và hình thành bóng người to lớn, tốc độ cực nhanh, cũng không kém gì Nhiếp Vân bay đi.

Chính là bốn đại cao thủ trấn thủ bốn cửa thành.

Bốn người này đồng thời xuất chiêu, bầu trời xuất hiện bốn cột sáng song song phối hợp đại trận của tòa thành và đánh thẳng về phía trước.

- Hừ!

Nhìn thấy lực lượng của đám người này chỉ là nửa bước chúa tể tiểu tam trọng, sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống.

Bốn người liên thủ lại phối hợp trận pháp còn muốn mạnh hơn hắn vài phần.

Kiền Huyết Long Ấn tiếp tục chống đỡ ngăn cản Kiền Huyết hoàng đế, chúa tể thần binh xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn.

- Hô!

Thần binh xoay tròn một vòng, hóa thành một gợn sóng lan ra chung quanh.

Gợn sóng như sóng nước nhộn nhạo lan khắp bốn phía, quét qua đại trận giam cầm không gian chung quanh, không gian lập tức vỡ ra, bốn cột sáng bay tới bị ngăn cản.

Cho dù đám người này có thực lực không kém gì Nhiếp Vân nhưng đối mặt với chúa tể thần binh lại mang theo sợ hãi từ bản năng!

- Chết đi!

Một chiêu ngăn cản bốn người liên thủ, trường kiếm trong tay hắn điểm nhẹ về phía trước.

Mỗi lần điểm tới đều có một đạo hào quang bay thẳng ra bên ngoài, liên tục bao phủ vài phương hướng.

PHỐC!

PHỐC!

PHỐC!

PHỐC!

Bốn âm thanh vang lên, bốn tên cường giả tọa trấn bốn cửa hoàng thành không có cơ hội chạy trốn, bọn chúng bị hào quang bao phủ nhưng thi thể lại rơi xuống.

- Đây là đồ tốt, Thiên Tâm Đằng và Vạn Lực Vương!

Nhìn thấy bốn thi thể rơi xuống, Nhiếp Vân cười hắc hắc, bàn tay xuyên qua hàng ngàn dặm thu thi thể vào trong nạp vật thế giới.

Đây là bốn cường giả nửa bước chúa tể, trong cơ thể có được lực lượng vô cùng, cho Thiên Tâm Đằng, Vạn Lực Vương luyện hóa, hoàn toàn có thể giúp chúng đạt tới nửa bước chúa tể trong thời gian ngắn.

Từ khi ngăn cản Kiền Huyết hoàng đế đến đánh chết bốn đại cường giả chỉ trong một phần ngàn giây, Nhiếp Vân biết rõ lúc này không thể dài dòng cho nên rời đi.

- Cáo từ!

Giết hết bốn người, Nhiếp Vân vung tay thu long ấn, hắn như cá chép vượt long môn, hổ vào rừng sâu, hắn tiến vào hỗn độn hải dương và biến mất không thấy đâu nữa.

- Đáng giận!

Nhìn thấy trước mặt không có bóng người nào, Nhiếp Vân tiến vào hỗn độn hải dương thì khó mà đuổi theo, Kiền Huyết hoàng đế thét dài vang vọng cả thiên địa, trong tiếng gào mang theo oán độc và không cam lòng.

Thực lực đối phương không kém hắn bao nhiêu, một khi tiến vào hỗn độn hải dương chẳng khác gì cá vào biển cả, không có biện pháp đuổi theo.