- Ân? Dám vi phạm ý của ta? Rất tốt, xem ra rất nhiều năm không ra tay nên người ta quên ta rồi.
Vốn tưởng rằng đối phương nghe theo phân phó giao trường thương ra, Kiền Huyết lão tổ nghe xong liền nổi giận.
- Đừng phản kháng!
Nhìn thấy bộ dạng đối phương, Nhiếp Vân biết rõ Kiền Huyết lão tổ đã động sát cơ, trong nội tâm phát lạnh, vội vàng truyền âm cho Đoạn Diệc.
Cùng là cường giả chúa tể, lão gia hỏa này này có khí độ kém Tiêu Diêu Tiên, các chủ Thiên Nhất Các Thần Quân quá xa.
Hoàn toàn không phải cùng mội khái niệm!
Đoạn Diệc cũng biết nguy hiểm, lúc này không dám phản kháng, thân thể ngay sau đó biến mất, hắn tiến vào một thế giới to lớn.
- Trốn!
Thu Đoạn Diệc vào nạp vật thế giới, Nhiếp Vân không dám dừng lại, thương mang bắn ra bốn phía, đồng thời thân thể quay ngược thật nhanh, hắn bỏ chạy nhanh chóng.
Chờ đối phương ra tay còn không bằng xuất thủ trước.
Phương hướng đào tẩu chính là thành Tam Giới.
Chỉ cần đi vào thành Tam Giới, cho dù gia hỏa này là chúa tể cũng không dám ra tay, chạy đến đó sẽ an toàn.
- Không biết sống chết!
Nhiếp Vân khẽ động, Kiền Huyết lão tổ nhìn ra ý đồ của hắn, hắn cười lạnh sau đó đánh một trải, thiên địa vỡ tan, thời không xoay tròn, thương ảnh đầy trời bị hắn bóp nát bằng một tay.
Rất hiển nhiên vừa rồi bức Nhiếp Vân hiện thân cũng không phải thực lực mạnh nhất của hắn, lúc này toàn lực phát huy, uy lực to lớn khoáng cổ tuyệt kim.
- Ở lại đi!
Bóp nát thương ảnh, Kiền Huyết lão tổ cười lạnh và đánh ra một trảo, hỗn độn hải dương như đống cát bị đào đi, xuất hiện một lỗ trống, Nhiếp Vân còn chưa chạy xa đã bị bắt vào trong tay, hắn như con giun nằm trong bùn, cho dù giãy dụa thế nào cũng không thoat được.
- Đồ không biết sống chết, vào đi!
Bắt lấy Nhiếp Vân, Kiền Huyết lão tổ nhíu mày, trong bàn tay hắn có một thủy bình xuất hiện, nó biến thành thiên địa và nuốt hắn vào trong.
Hô!
Thủy bình bị hắn thu lại.
- Bị ta thu vào Kiền Khôn Hồ, chỉ chốc lát sẽ bị luyện hóa triệt để, biến thành luyện huyết kỳ tẩm bổ cho Kiền Khôn Hồ, đến thành Tam Giới, thanh trường thương này có lẽ thành vật vô chủ, có thể lấy ra cho ngươi!
Kiền Huyết lão tổ nhìn cái bình và thỏa mãn gật đầu.
- Đa tạ lão tổ!
Kiền Huyết hoàng đế hưng phấn vội vàng ôm quyền, hắn nhìn cái bình và hâm mộ.
- Kiền Khôn Hồ này là thứ ta tân tân khổ khổ luyện chế trăm triệu năm mà thành chúa tể thần binh, chuyên môn ứng phó đại kiếp nạn, mấy ngày hôm trước vừa mới luyện thành!
- Có bảo vật này, mặc dù gặp được cường giả chúa tể khác cũng không cần sợ hãi!
Nhìn ánh mắt của hắn, Kiền Huyết lão tổ giải thích hiếm có.
Kiền Khôn Hồ là vật phẩm đắc ý của hắn, mặc dù hắn là chúa tể tâm tình bình tĩnh cũng nhịn không được muốn khoe khoang một phen.
- Trong hồ lô bố trí mười hai vạn chín ngàn sáu trăm đạo trận pháp, ta còn sưu tập thiên vân chi hỏa, vô vọng chi thủy sâu trong hỗn độn đưa vào bên trong, thế giới bên trong thủy hỏa tương dung, chỉ cần không có đạt tới chúa tể, tiến vào trong đó hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
- Thiên vân chi hỏa? Vô vọng chi thủy... Hai thứ này đều là đồ vật đáng sợ trong hỗn độn, hai người kia hẳn phải chết không nghi ngờ.
Thiên vân chi hỏa, vô vọng chi thủy, mặc dù hiện tại hắn lâm vào trong đó, nếu không dựa vào chúa tể thần binh cũng khó sống sót, xem ra hai người bị bắt hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Kiền Huyết từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!
Hai người đang nói chuyện với nhau, một tiếng nói từ xa vọng về.
Hỗn độn hải dương bị xé rách, người tới có hai mắt như điện quang, không có thi triển uy áp, Kiền Huyết hoàng đế nhìn thấy hắn lại run rẩy.
Lại một vị cường giả chúa tể!
Vị chúa tể này nhìn từ vẻ ngoài không giống cường giả tuyệt thế, hắn giống như kẻ bán hàng rong bên ngõ hẻm, trên hai vai mang tay nãy như núi.
- Phù Hư, chúng ta đã không gặp hơn một tỷ năm rồi!
Nhìn người nọ Kiền Huyết lão tổ cười nhạt một tiếng, vuốt vuốt chòm râu.
Người này chính là người luyện chế Phù Hư Đam Sơn trong truyền thuyết, Phù Hư!
Trong truyền thuyết vị Phù Hư này là cường giả tông chủ, hiện tại xem ra căn bản không phải, hắn cũng giống Kiền Huyết lão tổ, là một vị cường giả chúa tể, hơn nữa hai người đêu có quen nhau.
Cũng có thể bởi vì quen nhau cho nên Kiền Huyết hoàng đế mới có thể xuất ra Phù Hư Đam Sơn phỏng chế uy lực vô cùng.
- Đây chỉ một tỷ năm, đã một tỷ ba trăm triệu năm không gặp rồi, nhiều năm không gặp như thế, không nghĩ tới ngươi vẫn tính tình này, một lời không hợp thìng thủ, giết người không chớp mắt!
Phù Hư cười nói.
Vừa rồi Kiền Huyết lão tổ đối phó Nhiếp Vân cũng bị hắn nhìn thấy.
- Nói tới giết người không chớp mắt, chỉ sợ ta còn kém ngươi, một tòa núi lớn áp xuống có thể nghiền nát cả đại thế giới, lúc trước ngươi một đêm diệt hơn mười đại tông môn, bàn về chiến tích, ta không dám tranh phong!
Kiền Huyết lão tổ nói.
- Không dám tranh phong? Ngươi ít nói lời này với ta, ta chỉ giết một ít người đáng chết, thời điểm ngươi nhất thống Kiền Huyết đại lục, có bao nhiêu cường giả bị luyện thành huyết kỳ?
Phù Hư nói.
- Hai người các ngươi đều là chúa tể không đi thành Tam Giới, đứng ở chỗ này khoe khoang, thật không thấy thẹn sao?
Hai người đang nói chuyện với nhau, lúc này có tiếng cười vang lên, tiếng cười làm hỗn độn hải dương chấn động không ngớt, thông đạo thật lớn xuất hiện, lúc này có lão giả đứng trước thông đạo và đi tới, hai mắt thâm thúy như nhật nguyệt.
Lão giả vuốt chòm râu đen, hình thể cao lớn, nói chuyện như là chung cổ, cũng không che giấu lực lượng cường đại.
Không ngờ là cường giả chúa tể.
Tuy tam giới chiến trường phi thường trọng yếu nhưng mỗi lần có một hai vị chúa tể xuất hiện đã là cực hạn, lúc này có ba chúa tể, ngay cả Kiền Huyết hoàng đế cũng cảm thấy không tầm thường.
- Ma Thiên lão tổ, ngươi không ở trong Tiên Nhân Cốc mà tới đây, chẳng lẽ chỉ vì nói vài câu với chúng ta sao? Nếu như ngứa da thì ta têếp tục chiến đấu với ngươi.
Phù Hư nhìn sang, hắn cười lạnh lên tiếng.
- Ha ha, lần trước đại chiến với ngươi hơn ngàn năm bất phân thắng bại, tiếp tục đánh cũng không có ý nghĩa gì.
- Trừ phi ngươi luyện chế ra pháp bảo lợi hại hơn, nhiều lắm cũng chỉ làm ta ăn thiệt thòi thôi, muốn đánh bại ta không dễ dàng như vậy!
Ma Thiên lão giả cười ha ha, âm thanh cổ đãng, sóng âm cường đại chấn động làm nhiều binh sĩ của Kiền Huyết lão tổ chấn động sắc mặt tái nhợt, không ai có thể đứng vững, ngay cả Kiền Huyết hoàng đế cũng phải cau mày.