Vô Tận Đan Điền

Chương 2299: Phát hiện kinh người (2)



- Không gian chi tâm có được ý thức của mình, hơn nữa hình thành thân hình... Thiên hạ to lớn đúng là không thiếu cái lạ.

Nhiếp Vân cảm khái.

- Kỳ thật không có gì kỳ quái, ta vốn là Thiên Đạo, có được ý thức của mình sau đó thôn phệ không gian chi tâm, là hình thái tự nhiên...

Tiểu nữ hài nói.

- Vốn là Thiên Đạo?

Nhiếp Vân sững sờ.

- Đúng thế!

Tiểu nữ hài gật đầu.

- Thiên Đạo có thể thôn phệ không gian chi tâm chuyển hóa hình thái? Chẳng phải nói... Đạm Thai Lăng Nguyệt có thể cứu chữa?

Toàn thân Nhiếp Vân xiết chặt, đôi mắt mở to.

Đạm Thai Lăng Nguyệt hóa thân Thiên Đạo thiên địa lục đạo, không cách nào khôi phục, nếu như có thể thôn phệ không gian chi tâm của thiên địa lục đạo, có phải cũng có thể lột xác hình thái, một lần nữa biến trở về hình người?

Nghĩ vậy toàn thân Nhiếp Vân không tự chủ run rẩy.

- Thiên Đạo làm cách nào thôn phệ không gian chi tâm? Ngươi có phương pháp sao?

- Không có, ta cũng không biết, ta trước kia là đại thế giới, về sau bị lão chủ nhân luyện hóa biến thành như vậy, sau đó lão chủ nhân vẫn lạc, ta lưu lạc trong hỗn độn hải dương và bị lão nhân kia đạt được, tuy hắn nghiên cứu nhiều năm, tối đa có thể sử dụng nhưng không luyện hóa ta.

Tiểu nữ hài cười hắc hắc, trong mắt mang theo ý giảo hoạt.

- Bị người luyện hóa? Nói như vậy ngươi không phải Kiền Huyết lão tổ luyện chế mà thành?

Nhiếp Vân sửng sốt.

Nghe khẩu khí của nữ hài, nàng cũng không phải do Kiền Huyết lão tổ luyện chế, Kiền Huyết lão tổ thân là cường giả chúa tể cũng không thể luyện chế, người luyện chế nàng là ai? Chẳng lẽ là cường giả phong vương?

Cường giả phong vương chỉ chết một, đó là Tu La Vương, gia hỏa này là Nhiếp Đông luyện chế lúc trước sao?

- Người luyện chế ngươi có phải là hắn hay không?

Nghĩ vậy ngón tay Nhiếp Vân điểm một cái, hình ảnh Nhiếp Đồng xuất hiện trước mắt.

- Không phải... Nhưng lão chủ nhân của ta bị hắn giết...

Tiểu nữ hài nhìn thấy bộ dạng Nhiếp Đồng, trong mắt hoảng sợ và lên tiếng.

- Bị hắn giết? Việc này...

Nhiếp Vân mê hoặc.

Nhìn thấy thiên vân chi hỏa, vô vọng chi thủy lúc trước và không gian đáng sợ, có thể luyện chế ra như bảo vậy này tất nhiên là siêu cấp cường giả vượt qua chúa tể cấp, nhưng mà... Người này cũng không phải chúa tể, chẳng lẽ giữa chúa tể và cường giả phong vương còn có cấp bậc?

Điều đó không có khả năng ah!

Ở giữa thiên địa công nhận chúa tể là đệ nhất dưới cường giả phong vương, ba ngàn đại đạo viên mãn, tại sao còn có người mạnh hơn?

- Lão chủ nhân luyện chế ngươi có bộ dáng như thế nào?

Nhiếp Vân hỏi.

Mặc dù mình khẳng định không biết nhưng biết rõ bộ dáng, linh hồn khí tức thì về sau có thể nghe ngóng một chút, sớm làm ra chuẩn bị.

- Ân, là như thế này...

Tiểu nữ hài suy nghĩ một chút, ngón tay điểm một cái, một bóng người cao lớn xuất hiện phía trước.

- Chính hắn luyện chế... À? Thế nào lại là hắn?

Nhiếp Vân nhìn thấy bóng người này, vốn định nhớ kỹ hình dáng của đối phương, đột nhiên hắn sững sốt và ngơ ngác đứng tại chỗ.

Hắn biết người này...

Ban đầu ở thập tuyệt cổ địa hắn gặp qua thi thể cổ quái cao lớn hùng vĩ, chết mà bất hủ, thậm chí còn có thể mượn nhờ lực lượng đặc biệt với ý định phục sinh.

Trước đó hắn cảm thấy thi thể cổ quái, cảm thấy rất có thể người vẫn lạc còn mạnh hơn chúa tể, hắn vẫn không hiểu nổi là ai, thậm chí còn hoài nghi có phải là bản tôn Tu La Vương hay không... Thế tại sao tiểu cô nương là do hắn luyện chế?

Nàng nói là thực, thằng này đúng là bị Tu La Vương đánh chết...

Rốt... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Nhiếp Vân càng ngày càng mơ hồ.

- Ngươi biết tên chủ nhân không?

- Không biết...

Tiểu nữ hài lắc đầu:

- Lúc trước ý thức của ta còn không có triệt để thành hình, lại nói thời gian quá dài cũng không nhớ được, ta chỉ biêt tên của mình.

- Ngươi tên gì?

- Ta tên là Hỗn Độn Tĩnh Tâm Bình

Tiểu nữ hài nói:

- Hỗn Độn Tĩnh Tâm Bình? Đây là tên pháp bảo, không phải tên của ngươi, hiện tại ngươi nhận ta làm chủ, là pháp bảo của ta, tên là Tĩnh Tâm đi.

Nghe đối phương nói chuyện đơn thuần như thế, Nhiếp Vân cười lắc đầu.

Thì ra trong tay Kiền Huyết lão tổ đang cầm pháp bảo là Hỗn Độn Tĩnh Tâm Bình, cũng không phải hắn luyện chế, khó trách lợi hại như thế.

- Tĩnh Tâm? Được rồi!

Tiểu nữ hài do dự một lúc, chỉ cảm thấy Tĩnh Tâm không êm tai bằng Hỗn Độn Tĩnh Tâm Bình.

- Ngươi dung hợp không gian chi tâm của Tĩnh Tâm Bình, có lẽ xem như khí linh của pháp bảo a, hiện tại nhận ta làm chủ, có tương đương pháp bảo của ta hay không?

Tuy nội tâm xoắn xuýt chuyện trọng sinh nhưng biết rõ lại hỏi tiếp cũng không hỏi ra cái gì, tình huống bên ngoài phi thường nguy cơ, Nhiếp Vân lập tức bỏ qua, trực tiếp nói sang chuyện khác.

Chỉ cần có thể luyện hóa Hỗn Độn Tĩnh Tâm Bình, thiên vân chi hỏa, vô vọng chi thủy không cách nào tổn thương hắn, thậm chí còn có thể thừa cơ chạy khỏi nơi này.

- Ta nhận ngươi làm chủ nhân, nhưng mà... Không phải là luyện hóa!

- Không phải ta không muốn, mà là thực lực ngươi không đủ, ngươi ít nhất phải có thực lực như lão nhân ngoài kia mới được

Tiểu nữ hài nói.

- Ý của ngươi chính là ta phải trở thành chúa tể mới có thể luyện hóa Hỗn Độn Tĩnh Tâm Bình?

Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống.

Chẳng lẽ... Phải trở thành chúa tể mới có thể thoát khỏi nguy hiểm và chạy đi?

- Ta... Ta hiện tại đã nhận ngươi làm chủ nhân, cho dù không cần luyện hóa, ta cũng có thể khống chế thiên vân chi hỏa và vô vọng chi thủy, nhưng mà... Phong ấn đi ra ngoài không do ta khống chế, cũng không phá được, muốn đi ra ngoài chỉ có thể dựa vào chính ngươi!

Tiểu nữ hài nói.

- Ngươi có thể khống chế thiên vân chi hỏa và vô vọng chi thủy là được...

Nghe nói như vậy Nhiếp Vân thở ra một hơi.

Hiện tại hắn đang lo lắng nhất chính là hai thứ này, chỉ cần không có hai thứ này,

cho dù tiếp tục đợi ở chỗ này cũng không có nguy hiểm gì.

- Ân, đây là ý niệm của ta, vận dụng nó ngươi chẳng những không bị thiên vân chi hỏa và vô vọng chi thủy công kích, còn có thể động dụng chúng, hai đồ vật đó bị phong ấn tại đây, lại không có triệt để luyện hóa cho nên không thể xuất ra.

Tiểu nữ hài nói.

- Có thể không bị công kích là được rồi.

Nhiếp Vân cười cười, tinh thần trở về thân thể, thân ảnh chấn động, vô vọng chi thủy trước mặt quả nhiên dừng lại, nó không tiến hành công kích mà ôn nhuận như cừu non.