Vô Tận Trùng Sinh

Chương 267: Trần Phong gặp thảm kịch



Khương Thần vừa dứt lời, hắn cũng không quan tâm xem đồng bọn có chạy hay không, thân ảnh lập tức phi xuống núi.

“Chạy a…nhị giai yêu thú…một mình nó đủ làm gỏi tất cả chúng ta.”

Trương Nhị Huyền là người thứ hai hô lên. Hắn mặc dù thân hình thô to chậm chạp thế nhưng tốc độ chạy trốn lại không hề chậm chút nào. Chỉ thấy thân ảnh cũng lóe lên một cái, sau đó đã xuất hiện phía dưới chân núi.

Ba người còn lại nhìn thấy hai người kia bỏ chạy lập tức cũng bỏ chạy thục mạng.

Tổ đội vừa chạy đi không lâu, hang động phát ra hàng ngàn thanh âm vỗ cánh. Theo sau đó liền là la liệt những bóng đen to lớn bay ra mang theo những tiếng kêu chít chít.

Kít!!!

Một đàn dơi khổng lồ từ trong hang bay ra, cảnh tượng này quả thật khiến cho người ta kinh hồn táng đảm.

Đầu biên bức cuối cùng bay ra khỏi hang cũng là đầu to nhất. Đó chính là Thị Huyết Biên Bức Vương, yêu thú nhị giai sơ kì. Đầu biên bức vương kia có thể so sánh với nguyên giả Nguyên Khí Cảnh trung kì, thậm chí là hậu kì cũng có thể đấu một trận.

Đám người Khương Thần thực lực cao nhất là Viên Uyển Linh, nàng cũng chỉ là Nguyên Thể Cảnh hậu kì. Làm sao có thể là đối thủ của Thị Huyết Biên Bức Vương kèm theo đó là hơn ngàn đầu Thị Huyết Biên Bức. Không chạy mới là ngu xuẩn.

Trương Nhị Huyền sau khi chạy được một đoạn liền nhìn về phía sau. Nhận ra đàn Thị Huyết Biên Bức có xu hướng đuổi theo, hắn ljOmn vội vàng hô lên:

“Mau tách ra, tập trung ở đỉnh núi phía bên kia.”

Trương Nhị Huyền hô xong, thân hình nhoáng một cái đã thay đổi phương hướng, tốc độ cũng bộc phát một cách kinh dị.

Hai tỷ muội họ Viên cũng gật đầu một cái, tốc độ sau đó liền bạo tăng. Không nói không rằng tản ra hai hướng bỏ chạy.

Khương Thần lúc trước đã chạy trước một đoạn thế nhưng sau đó cố ý thả chậm tốc độ chờ đợi bốn người kia. Sau khi nghe Trương Nhị Huyền nói như vậy, hắn cũng đồng ý với quyết định của đối phương.

Hiện tại tách nhau ra không thể không nói là quyết định sáng suốt nhất. Nếu như đi chung với nhau, tỷ lệ đoàn đội bị tiêu diệt là rất cao khi mà bên kia lượng Thị Huyết Biên Bức là quá lớn.

Đương lúc này, dị biến rốt cuộc xảy ra. Trần Phong từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình thuốc màu xanh lục. Hắn cởi bỏ nắp bình thuốc, đem lượng thuốc bột kia ném thẳng về phía người Khương Thần.

Thuốc bột trắng bắn ra phủ kín người Khương Thần khiến cho trong thoáng chốc, hắn trở thành bạch phát nhân.

“Trần Phong…ngươi đã cho ta một lý do để giết ngươi.” Thanh âm lạnh lùng tràn ngập sát khí giờ này vang vọng giữa thiên địa.

Ba người Trương Nhị Huyền đi còn chưa xa lúc này nghe thấy liền ngoảnh đầu nhìn lại.

Nhìn thấy Khương Thần toàn thân phủ đầy chất bột màu trắng, Trần Phong lại cách đó không xa, đám người Trương Nhị Huyền lập tức hiểu ra Khương Thần đây là bị chơi xấu.

“Trần Phong, tên bỉ ổi vô liêm sỉ nhà ngươi. Trương đại gia hôm nay không đánh ngươi răng rơi đầy đất không làm người.” tnh nói đoạn liền định quay trở lại dạy dỗ Trần Phong một bài học. Thế nhưng hắn chưa đi được nửa đường liền bị một câu của kt ngăn lại.

“Các ngươi lo phần mình đi.”

Khương Thần lạnh lùng rũ áo, một đợt tinh thần lực quét qua, toàn bộ thuốc bột dính trên quần áo liền biến mất. Chẳng qua mùi hương gay mũi mà nó đem lại vẫn còn vất vưởng.

“Được…Khương sư đệ bảo trọng.” Trương Nhị Huyền ngẫm nghĩ một hồi sau đó cũng cắm đầu chạy tiếp.

“Ha ha…tư vị bị người khác tính toán thế nào?” Trần Phong nhìn thấy Khương Thần rơi vào tình thế khó xử, hắn hả hể cười nói.

“Tính toán? Ngươi cũng đủ tư cách.”

“Ha ha…trò hay còn ở phía sau.” Trần Phong cười lạnh nói: “Tạm biệt.”

Dứt lời, trên tay hắn xuất hiện một đạo phù lục màu xanh lam. Trên đó vẽ vời đủ thứ hoa văn khó hiểu.

Sau khi thiêu cháy phù lục, Trần Phong hóa thành một đạo thiểm điện biến mất ngay tại chỗ. Hiển nhiên phù lục kia khiến cho tốc độ của hắn đề thăng một cách khủng khiếp.

“Thần Hành Phù sao?” Khương Thần cười nhạt nói: “Vậy để xem Thần Hành Phù của ngươi nhanh hay Thiên Biến Phù của ta nhanh.”

Trên tay Khương Thần lúc này cũng xuất hiện một lá phù lục. Phù lục này là một tấm da màu nâu đen to cỡ bàn tay, trên đó vẽ hoa văn bằng máu, nhìn qua hết sức quỷ dị.

Chỉ thấy Khương Thần đưa một đạo tinh thần lực xâm nhập phù lục, phù văn trên phù lục lóe sáng, phù lục cũng bắt đầu bốc cháy.

Thời điểm phù lục cháy toàn bộ, Khương Thần liền bước ra một bước. Chỉ một bước chân, hắn đã đuổi kịp Trần Phong vốn đã chạy trước một khoảng cách xa.

Lại nói, giờ phút này, đám Thị Huyết Biên Bức vốn muốn chia làm bốn năm hướng đuổi theo từng người, thế nhưng thuốc bột vương lên trên người Khương Thần lại có xu hướng dẫn dụ phần lớn biên bức đuổi theo. Thậm chí cả Thị Huyết Biên Bức Vương cũng đuổi theo hướng Khương Thần chạy.

Chạy phía trước một đoạn, khóe miệng Trần Phong lộ ra cười lạnh. Vừa chạy, hắn vừa cầm một lọ thuốc vỏ ngoài màu vàng đổ lên người.

Một loại bột màu vàng nhạt lập tức lây dính trên người khiến cho toàn thân hắn toát lên hương thơm thoang thoảng.

Đây có lẽ là loại mùi hương khiến cho đám Thị Huyết Biên Bức kia chán ghét, còn thứ thuốc bột đổ lên người Khương Thần là thứ hấp dẫn đám dơi.

Người này xem ra đã rắp tâm muốn hại chết Khương Thần từ lâu cho nên mới chuẩn bị mà đem theo thứ đồ này giội lên người Khương Thần.

“Khương Thần, ngươi không nên oán ta nha…đầu thai sang kiếp khác tốt nhất đừng nên học thói quản chuyện bao đồng.” Trần Phong cười lạnh nói. Tốc độ của hắn vẫn không có dấu hiệu suy giảm.

“Vậy sao? Vậy ta càng quản chuyện bao đồng một chút, để xem kẻ nào có thể giết được ta.”

Lúc này một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên trong gió. Trần Phong nghe vào đạo thanh âm này, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Hắn bất giác ngoảnh mặt lại phía sau. Hình ảnh tiếp theo hiện ra khiến cho hắn càng thêm kinh hãi. Khương Thần chỉ bước một bước liền có thể đuổi kịp hắn mặc cho hắn đang sử dụng Thần Hành Phù để chạy trốn.

“Không thể nào.”

“Không có gì là không thể.” Khương Thần cười lạnh nói.

Đoạn, hắn vượt trước Trần Phong một đoạn, cởi bỏ trường bào trên người ném về phía đối phương.

Trần Phong bởi vì bất ngờ về tốc độ của Khương Thần cho nên không kịp né tránh. Hắn bị trường bào của Khương Thần trùm lên người, đồng nghĩa với việc hắn cũng lây dính thứ thuốc bột lúc trước.

Hiện tại cả hai có thể nói chính là mục tiêu truy đuổi của đám Thị Huyết Biên Bức.

“Khương Thần, tên vô sỉ nhà ngươi.” Trần Phong gào lên một tiếng.

Hắn vội vàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra lọ thuốc màu vàng vừa rồi toan tính muốn đổ lên người hòng át đi mùi gay mũi từ trường bào của Khương Thần lây dính.

Phốc!!!

Lọ thuốc vừa mới lấy ra liền bị Khương Thần nhanh tay cướp đoạt.

“Đa tạ.”

“Khương Thần…ta phải giết ngươi.”

“Ngươi quên mất loại tư cách đó ngươi là không có sao?”

“Hừ…” Trần Phong vẫn không chịu thả chậm tốc độ. Trên tay hắn lúc này xuất hiện một đạo phù lục màu đỏ như máu. Từ tấm phù lục này, một loại khí tức hủy diệt phát ra khiến cho Khương Thần không khỏi có chút sửng sốt.

Người này xem ra cũng là có chuẩn bị mà tới!!!

“Chơi với ngươi không vui.” Khương Thần cười lạnh nói.

Thanh âm hắn vừa dứt cũng là lúc trên bầu trời xuất hiện ba đạo phù lục làm từ da thú khắc họa phù văn từ huyết dịch.

Ba tấm phù lục hiện ra lập tức khóa chặt vị trí Trần Phong bay tới.

“Không thể nào…làm sao một tên đệ tử mới tới như ngươi lại có những thứ này.” Trần Phong sợ hãi hét lên một tiếng.

Từ ba lá phù lục kia, hắn cảm nhận được một luồng nguy hiểm chí mạng. Loại uy hiếp này thậm chí còn đáng sợ hơn phù lục trên tay hắn lúc này.

“Ha ha…chuyện khiến cho ngươi ngạc nhiên còn rất nhiều.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói: “Tiếc quá! Ngươi đắc tội với ta. Bởi vậy cho nên hiện tại ngươi không còn dịp để xem.”

“Không!!!”

Trần Phong hét lên một tiếng, hắn lấy ra một tấm Thần Hành Phù muốn gia tăng tốc độ né tránh ba lá phù lục của Khương Thần.

Thời điểm Khương Thần bốc phát tốc độ né tránh khu vực này cũng là lúc ba tấm phù lục kia phát nổ.

Uỳnh uỳnh uỳnh!!!

Ba đạo thanh âm nổ lớn liên tiếp vang lên. Sóng khí khủng bố bắt đầu lan tỏa ra phương viên vài chục dặm.

Sau ba đạo tiếng nổ kia, một màn khỏi lửa rực rỡ hiện lên khiến cho cả khu rừng sáng rực. Đám Thị Huyết Biên Bức vốn có đôi tai thính hơn nhân loại gấp nhiều lần. Chịu phải ba đạo tiếng nổ này, bọn chúng nhau nhao ré lên từng tiếng sợ hãi.

Số lượng lớn Thị Huyết Biên Bức bắt đầu toán loạn bỏ chạy, số còn lại vẫn theo Thị Huyết Biên Bức Vương lần theo mùi hương gay mũi bay đến chỗ khói lửa, một bộ phận khác yếu ớt trực tiếp bị tiếng nổ làm cho điếc tai, thi nhau rơi rụng.

“Chuyện gì xảy ra?” Trương Nhị Huyền đang vội vàng bỏ chạy lúc này liền bị dư âm của vụ nổ làm cho kinh hãi.

Hắn thả chậm tốc độ một chút nhìn về phương xa. Nơi đó hàng trăm đầu Thị Huyết Biên Bức bay rợp trời đang nhao nhao đi vào màn khói lửa mù mịt.

Cùng thời điểm ba đạo phù lục phát nổ, hai tỷ muội họ Viên chia nhau chạy cũng ngoảnh lại nhìn xem chuyện gì xảy ra.

Cảm nhận mức độ phá hoại mà vụ nổ kia gây ra, hai người đều biến sắc mặt. Loại lực lượng kia nếu như bọn họ gặp phải, chắc chắn chỉ có một kết quả đó là hương tiêu ngọc vẫn.

Lại nói, Trần Phong hứng chịu trọn ba đạo phù lục phát nổ. May mắn thời điểm then chốt, hắn mở ra pháp bảo phòng ngự mượn được từ tông môn cùng với vài đạo phòng ngự phù lục nên thoát được một kiếp. Chẳng qua lúc này thân thể hắn cũng gặp phải thương nặng. Liên tục kích phát phù lục, hắn cũng lâm vào trạng thái vô cùng suy yếu.

“Tên khốn kiếp…Trần đại gia ta tránh thoát được một kiếp, trở lại tông môn nhất định phải hành hạ ngươi….”

Chít chít chít!!!

Trần Phong chưa kịp nói xong, sau màn khói lửa kia xuất hiện hàng trăm đầu Thị Huyết Biên Bức. Mỗi đầu Thị Huyết Biên Bức giống như rơi vào trạng thái cuồng nộ, điên cuồng lao vào hắn cắn xé.

Màn khói lửa phát ra một đạo thanh âm kêu gào thảm thiết.

Trần Phong bi kịch!

Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?” Thấy Chết Không Sờn Ngụy Quân Tử