Cửa cung điện lúc này chợt mở, một vị nữ tử trẻ tuổi mặc cung trang màu xanh lam nhẹ bước đi ra, trên tay nàng lúc này đang cầm theo một cuốn sách dày cộp.
Cung trang nữ tử này điềm tĩnh thanh nhã, toàn thân ngập tràn phong độ tri thức, nhìn qua giống như là một người bình thường đọc sách thánh hiền không biết chút gì về tu luyện vậy.
Mặc dù bề ngoài nữ tử này tạo cho người khác cảm giác giống như tiểu thư phàm tục chỉ thích làm bạn với đèn sách, thế nhưng Khương Thần biết, nàng ta nhất định là tu luyện một loại bí pháp, loại khí tức huyền diệu này chính là theo đó mà tỏa ra.
“Ồ, Cửu sư tỷ, ngươi đã trở về?” Mộ Kiếm Thanh nhìn cung trang nữ tử, khuôn mặt hiện lên chút ngạc nhiên nói.
“Ừm.” Cung trang nữ tử khẽ gật đầu: “Đông Linh trưởng lão cũng tới sao?”
“Đúng vậy, thuận tiện dẫn nàng tới đây chơi một chút.” Mộc Kiếm Thanh nói: “Khương sư đệ, giới thiệu với ngươi một chút. Vị này chính là Cửu sư tỷ.”
Khương Thần từ nãy tới giờ vẫn một mực lạnh nhạt, hắn hướng tới vị cung trang nữ tử kia khẽ gật đầu.
“Ta gọi là Bạch U Cơ, đứng hàng thứ chín cho nên ngươi có thể gọi là Bạch A Cửu.” Cung trang nữ tử gọi là Bạch U Cơ hướng về Khương Thần khẽ nói.
“Sư phụ đang đợi ở trong, vào đi.”
Mộc Kiếm Thanh nhanh chân đi trước mở cửa, miệng huýt sáo dài kêu lên:
“Sư phụ, ta đã mang Khương Thần về rồi.”
“Tên tiểu tử này…” Bạch U Cơ khẽ lắc đầu, khuôn mặt hiện lên chút bất đắc dĩ.
Cửa cung điện mở ra, một cỗ khí tức cổ xưa theo đó cũng lan tràn.
Bên trong cung điện này vô cùng rộng lớn khang trang. Hai bên hai dãy cột dài điêu khắc rất nhiều các loại yêu thú từ cấp thấp đến cao.
Cách cửa cung điện vài chục bước chân về phía trước là một bậc thang cao. Đỉnh bậc thang kia có đặt một chiếc ghế tinh xảo. Trên đó lúc này đang ngồi lấy một vị lão giả, kia chính là La Chinh.
“Vào đi.”
Mộc Kiếm Thanh cùng Bạch U Cơ đi trước dẫn theo Khương Thần cùng Mộc Đông Linh đi vào.
“Đông Linh tới a, thật lâu rồi chưa nhìn thấy ngươi.”
“La Chinh trưởng lão tốt. Từ lần chia tay trước kia, hiện tại cũng đã tám năm chưa gặp nhau.” Mộc Đông Linh mỉm cười chắp tay thi lễ.
“Ừm.” La Chinh khẽ gật đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: “Bỏ lỡ ngươi quả thật là tiếc nuối của lão phu.”
“Hừ! Sư phụ, ngươi nói vậy là không coi trọng ta a.” Mộc Kiếm Thanh bĩu môi nói.
“Quả thật không coi trọng ngươi.” La Chinh gật đầu bất động thanh sắc nói.
Sắc mặt Mộc Kiếm Thanh biến đỏ, hiển nhiên một câu không khách khí của La Chinh kia khiến cho hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
Đại điện vang lên những tiếng cười. Bạch U Cơ thậm chí còn bồi thêm một câu khiến cho Mộc Kiếm Thanh trực tiếp muốn độn thổ.
“Nói thế nào thì nói, ngươi quả thật chính là dự bị.”
Hóa ra năm xưa, La Chinh trong một lần đi du ngoạn đã gặp mặt Mộc Đông Linh. Lúc đó bởi vì cảm thấy thiên phú tu luyện của Mộc Đông Linh rất hợp cách, tinh thần lực cũng cực kì mạnh mẽ, La Chinh liền muốn thu đồ.
Đáng tiếc Mộc Đông Linh không đồng ý, nàng sau đó đã đề cử Mộc Kiếm Thanh. Tám năm trước, chính nàng là người dẫn Mộc Kiếm Thanh tới Linh Vân Tông bái La Chinh làm sư phụ, nàng cũng thuận thế trở thành trưởng lão ngoại môn.
Từ đây có thể thấy Mộc Kiếm Thanh vốn chỉ là dự bị của Mộc Đông Linh. Chuyện này mỗi lần nhắc tới đều khiến cho Mộc Kiếm Thanh có chút xấu hổ.
Quả thật thiên phú tu luyện của hắn so với tỷ tỷ Mộc Đông Linh vẫn còn chút khoảng cách.
Ánh mắt của La Chinh dừng lại tại trên người Khương Thần. Thanh âm trầm trầm lạnh lẽo của hắn lúc này vang lên:
“Đã suy nghĩ lại chuyện bái sư?”
Khương Thần lắc đầu nói:
“Ta vẫn muốn ở ngoại môn lăn lộn một thời gian. Ít nhất là trước khi tiến vào Nguyên Thể Cảnh.”
“Hóa ra chuyện sư đệ ngươi từ chối gia nhập Yêu Nghiệt Đường là có thật. Ban đầu nghe sư phụ nói ta còn tưởng hắn nói đùa đây.” Bạch U Cơ lúc này nhìn Khương Thần có chút ngạc nhiên.
Theo nàng thấy, Khương Thần nhìn thế nào cũng là loại người điềm tĩnh, đa mưu túc trí, hoàn toàn không phải loại đầu óc có vấn đề. Làm sao loại chuyện tốt này lại kIcFl từ chối đây.
“Hiện tại là nhị trọng Tiền Nguyên Cảnh. Bao giờ có thể tiến vào Nguyên Thể Cảnh.” La Chinh không mặn không nhạt nói.
“Thân thể còn vương chút thương thế, chờ cho thương thế hoàn toàn khỏi hẳn, không ra nửa năm liền có thể đạt tới Nguyên Thể Cảnh.” Khương Thần không chút giấu diếm nói.
“Tốt!” La Chinh khẽ nói.
Đoạn, hắn khẽ vung tay một cái, trước mặt Khương Thần xuất hiện một chiếc nhẫn trữ vật tĩnh xảo.
“Tài nguyên trong đây đủ chèo chống cho ngươi tới Nguyên Khí Cảnh. Ta rất muốn nhìn xem ngươi mất bao lâu để có thể đạt tới Nguyên Khí Cảnh.”
Khương Thần không chút khách khí cầm lấy nhẫn trữ vật, chắp tay hướng tới La Chinh nói:
“Đa tạ La trưởng lão, nhất định không khiến cho ngươi thất vọng.”
Dứt câu, không ai để ý sâu trong mắt Khương Thần hiện lên một đạo tinh quang kì dị.
Không phải vô duyên vô cớ hắn từ chối bái nhập môn hạ của vị La Chinh trưởng lão này.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, vị La Chinh này đã cho hắn một loại cảm giác khác lạ. Nói đúng hơn là ánh mắt của hắn nhìn mình có chút khác lạ.
Thời điểm đó La Chinh nhìn bản thân mình không giống với trưởng bối nhìn hậu bối, mà giống như thú săn mồi nhìn con mồi vậy. Loại cảm giác này lúc đó chỉ thoáng hiện một khoảnh khắc, thế nhưng Khương Thần chắc chắn cảm nhận của mình không nhầm.
Đó cũng chính là lí do hắn không muốn bái nhập môn hạ người này.
Ai biết được hắn có ý đồ xấu với bản thân mình hay không, tốt nhất cứ cách xa hắn một chút, âm thầm tu luyện chờ cho cảnh giới cao hơn, có đầy đủ biện pháp phòng thân sau đó muốn làm gì thì làm.
“Khương sư đệ, ta nói này. Điều kiện tốt như vậy làm sao ngươi lại cố chấp đây.” Mộc Kiếm Thanh bày ra khuôn mặt chán nản nói.
“Làm sao ta không bái nhập La Chinh trưởng lão, ngươi lại buồn rầu đến vậy.”
“Hắn làm tiểu sư đệ tám năm. Tám năm đều bị các sư huynh sư tỷ bắt nạt, ngươi nói xem hắn mong mỏi có thêm sư đệ tới mức nào?” Bạch U Cơ mỉm cười khẽ nói.
“Ồ.” Khương Thần chợt hiểu ra.
Làm sao Mộc Kiếm Thanh lại hết sức nhiệt tình lôi kéo hắn đây. Hóa ra là mong bản thân mình trở thành tiểu sư đệ của hắn càng sớm càng tốt, như vậy hắn không phải nhỏ nhất nữa, cũng sẽ không bị mọi người bắt nạt.
“Được rồi. Ta cũng chỉ gặp mặt các ngươi một chút vậy mà thôi. Thập Nhị, dẫn Khương Thần đi thăm thú nội môn một chút sau đó trả hắn về ngoại môn.”
“Vâng sư phụ.”
“La Chinh trưởng lão, ta hiện tại chuẩn bị đột phá Nguyên Linh Cảnh trung kì, muốn mượn tay ngươi hỗ trợ luyện chế một viên Thăng Linh Đan, không biết có thể hay không?” Mộc Đông Linh lúc này chợt hướng La Chinh lễ phép nói.
“Không thành vấn đề. Khi nào có Thăng Linh Đan, ta sẽ cho Thập Nhị mang tới chỗ ngươi.” La Chinh trưởng lão không coi đó làm một chuyện, lạnh lùng nói.
“Đa tạ La Chinh trưởng lão.”
“Khách khí.”
Mộc Kiếm Thanh cùng Bạch U Cơ sau đó liền dẫn theo Khương Thần cùng Mộc Đông Linh đi thăm thú cảnh sắc của nội môn.
Mộc Đông Linh mặc dù là trưởng lão ngoại môn thế nhưng cũng chưa bao giờ tiến vào nội môn, bởi vậy cho nên nàng đối với cảnh sắc nơi đây cũng là được mở rộng tầm mắt.
“Hừ, Khương sư đệ, nửa năm nữa nhất định phải đột phá Nguyên Thể Cảnh a.” Mộc Kiếm Thanh vừa đi vừa hằn học nói.
Từ nãy tới giờ, hắn lải nhải về chủ đề này đã không dưới mười lần. Xem ra kẻ này khát có sư đệ muốn phát điên rồi. Hoặc giả có thể hắn bị mười một vị sư huynh sư tỷ bắt nạt đến tội nghiệp.
“Khương sư đệ năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Vừa vặn hai mươi bảy.”
“Hai mươi bảy?” Mộc Kiếm Thanh giật nảy mình nhảy sang một bên, sắc mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi nhìn Khương Thần nói: “Làm sao ngươi lại trẻ đến thế? Ta còn nghĩ ngươi mới chỉ mười tám.”
“Không được.” Mộc Kiếm Thanh nói: “Dù ngươi nhiều tuổi hơn ta thế nhưng bái nhập sư phụ sau ta, ngươi vẫn là sư đệ.”
Mộc Kiếm Thanh một bên tự độc thoại, bên kia Bạch U Cơ cùng với Mộc Đông Linh cũng giật mình. Nhìn bộ dáng Khương Thần quả thật không ai nghĩ tới hắn đã hai mươi bảy tuổi.
Nhìn làn da trắng mịn kia, khuôn mặt mặc dù nhìn có vẻ thành thục thế nhưng phối với làn da của hắn, nhìn thế nào cũng thấy phần nhiều non nớt. Kia rõ ràng mới chỉ mười tám hai mươi tuổi có được không?
“Khương sư đệ. Có biện pháp bảo trì thanh xuân sao? Có tiện chia sẻ với ta không?” Bạch U Cơ sắc mặt hiện lên chút kích động nói.
Bình thường nam tử sẽ có độ lão hóa nhanh hơn nữ tử. Khương Thần hiện tại đã gần ba mươi nhưng nhìn như mười tám, kia nhất định có phương pháp bảo trì thanh xuân.
Đối với nữ tử các nàng, dung mạo chính là thứ được quan tâm nhất. Cũng chính vì lẽ đó cho nên Bạch U Cơ đoan trang thùy mị, vẻ mặt lúc nào cũng giữ nét thanh thoát lúc này rốt cuộc không giữ được bình tĩnh.
Bên kia Mộc Đông Linh giả như không quan tâm loại vấn đề này lắm nhưng nhìn bộ dáng thế nào cũng thấy nàng là đang chú ý lắng tai nghe xem Khương Thần sắp nói gì.
“Có lẽ bởi vì ăn vào một viên Trú Nhan Đan đi.” Khương Thần không coi đó làm một chuyện to tát, thành thật nói.
Trên thực tế, nguyên giả cảnh giới thấp giống như từ Nguyên Hồn Cảnh trở xuống, vẫn chịu sự lão hóa đến từ tuổi tác giống như phàm nhân, bởi vậy cho nên rất nhiều nữ tử vẫn luôn tìm cách để có thể bảo trì sắc đẹp của mình.
Ví dụ như Bạch U Cơ, nàng hiện tại đang dừng ở cảnh giới Nguyên Hồn Cảnh đỉnh phong. Nếu như đột phá Nguyên Linh Cảnh mới có thể bước đầu làm chậm quá trình lão hóa. Muốn dừng hẳn quá trình lão hóa, trừ khi ngươi đạt tới Nguyên Tôn Cảnh.
Nguyên Tôn Cảnh?
Loại cảnh giới này vô cùng xa vời, tu luyện tới đó có lẽ những những tử như Bạch U Cơ cùng Mộc Đông Linh đã già, đến lúc đó có không bị lão hóa nữa cũng đã muộn.
“Trú Nhan Đan?” Bạch U Cơ nói: “Loại đan dược này bọn ta cũng đã từng ăn. Nó chỉ có tác dụng làm đẹp, cũng không thấy có thể trú nhan như trong truyền thuyết.”
“Thật sư ngươi ăn vào Trú Nhan Đan? Ngươi trong người còn bao nhiêu, sư tỷ mua hết.” Bạch U Cơ có chút kích động, quên đi sự hiền dịu của bản thân, hận không thể ôm lấy Khương Thần như ôm bảo bối.
“Lúc trước ngẫu nhiên đạt được, không biết là đan dược gì, sau khi ăn vào mới biết là Trú Nhan Đan.”