Vô Tận Trùng Sinh

Chương 281: Tới mỏ Hỗn Nguyên Thạch



Mỏ Hỗn Nguyên Thạch của Linh Vân Tông nằm cách rất xa sơn môn. Nơi này thuộc về biên giới của Cửu Nguyệt Vương Triều cùng với một vương triều hạ cấp khác.

Nghe nói thời điểm phát hiện ra mỏ Hỗn Nguyên Thạch này, Linh Vân Tông, quốc gia kia cùng với Cửu Nguyệt Vương Triều đã bày ra một trận tỷ võ. Người thắng cuộc có thể làm chủ mỏ Hỗn Nguyên Thạch đó. Kết cuộc hiện tại Linh Vân Tông là người nắm giữ.

Hôm nay, người đưa Khương Thần đi nhận công việc là Khâu chấp sự.

Tính toán hai người cũng thật sự có duyên.

Thời điểm khảo hạch Khương Thần liền gặp vị này, nhận chức vụ cũng là vị này, hiện tại bị phạt đi lao dịch cũng là vị Khâu chấp sự này đưa đi.

“Nghe nói ngươi bởi vì giết đồng môn cho nên mới bị trách phạt.” Khâu chấp sự nhìn thấy Khương Thần đứng ở mũi thuyền, khuôn mặt bất động thanh sắc liền nhịn không được chạy tới bắt chuyện.

“Hắn muốn giết ta, bị ta giết ngược. Đó là chuyện bình thường. Còn về trách phạt của tông môn a…tùy ai muốn nghĩ sao thì nghĩ.” Khương Thần lạnh nhạt đáp.

“Không nghĩ tới lúc trước La Chinh trưởng lão chỉ tùy ý buông ra tiếng gió muốn thu đồ đệ biết tinh thần lực, ta cũng chỉ thuận tiện thông báo mà thôi vậy mà hiện tại lại ra một tên làm náo loạn cả ngoại môn như ngươi.” Khâu chấp sự cười cười nói.

Việc La Chinh luôn tìm kiếm các đệ tử có tinh thần lực mạnh mẽ đối với những chấp sự, trưởng lão ở Linh Vân Tông không còn quá xa lạ. Bởi vậy cho nên mỗi lần tuyển lựa đệ tử, mọi người đều sẽ lưu ý việc này.

Một lần tuyển chọn năm nay không ngờ lại tìm được một người hợp khẩu vị với La Chinh. Khâu chấp sự nhờ việc này cũng được tông môn trọng thưởng. Nghe đâu đợi cho hắn đột phá Nguyên Hồn Cảnh có thể thuận lợi nhận lấy chức vị trưởng lão.

Tại Linh Vân Tông, trưởng lão cùng với chấp sự là hai khái niệm hoàn toàn khác.

Chấp sự vẫn cần phải tất bật với rất nhiều loại công việc, ví dụ như lần phân công chức vụ, vị trưởng lão phân công chức vụ có việc bận, công việc này lại phải đến tay các chấp sự như bọn hắn.

Đồng thời, chấp sự cùng với trưởng lão khác nhau ở đãi ngộ cùng bổng lộc.

Nếu như trưởng lão hàng tháng đều được tông môn ban cho dược liệu, đan dược, Hỗn Nguyên Thạch dùng để tu luyện thì chấp sự chỉ được một nửa số đó.

Chỉ tính nguyên việc này đã khiến cho bất kì chấp sự đỏ mắt không ngừng phấn đấu đột phá mong một ngày có thể đạt tới chức vị trưởng lão.

“Kia cũng chưa tính là náo loạn.” Khương Thần khẽ nhếch mép cười: “Chờ qua đợt này trở về, sẽ có kẻ còn náo loạn hơn ta.”

“Ha ha…chẳng lẽ còn có đệ tử của vị trưởng lão nội môn nào thất lạc ngoài ngoại môn như ngươi sao.” Khâu chấp sự cười cười nói. Nhắc tới hai từ thất lạc, hắn còn đặc biệt nhấn mạnh.

Phi hành trên Ngự Phong Chu đến buổi chiều, Khâu chấp sự liền hoàn thành nhiệm vụ đưa Khương Thần tới mỏ Hỗn Nguyên Thạch.

Tại nơi này có một vị trưởng lão cùng một vị chấp sự khác chuyên quản lý. Khi nghe tin Khương Thần bởi vì gặp phải trọng phạt cho nên mới tới đây làm lao dịch, vị trưởng lão quản lý mỏ Hỗn Nguyên Thạch liền hiện ra sắc mặt bất thiện.

“Lương trưởng lão, bởi vì lý do có chút khác biệt cho nên hắn mới bị điều tới đây, ngươi cũng không nên chỉ nhắm vào hắn.” Khâu chấp sự trước khi đi khẽ căn dặn vị trưởng lão kia một phen. Về phần nguyên nhân sâu xa mà Khương Thần bị điều tới đây, Khâu chấp sự cũng không nhắc tới.

“Hừ, lại thêm một tên con cháu trưởng lão nào a. Tới đây để lao dịch chứ không phải đi du lịch.” Lương trưởng lão là một vị trung niên nhân, lúc này nhìn Khương Thần có chút chán ghét nói.

Nhìn Khương Thần mặt mũi sáng sủa, làn da trắng nõn, hiển nhiên là công tử thế gia nào đó tới tông môn tu luyện, chưa từng gặp phải loại chuyện khó nhọc như thế này.

Đối với loại công tử bột như kia, gặp phải tông môn trách phạt nhất định là do trêu chọc nữ đệ tử. Lương trưởng lão hắn cũng có ái nữ. Thậm chí lúc trước ái nữ cũng bị các nam đệ tử chọc ghẹo. Đối với chuyện này, Lương trưởng lão hắn chính là vô cùng ghét bỏ.

Chính bởi vì thế cho nên khi nghe Khâu chấp sự nói đỡ cho Khương Thần, hắn càng thêm ghét ra mặt.

Khương Thần ngược lại, khi thấy vị Lương trưởng lão này không coi mình làm một chuyện quan trọng, ngược lại không vì thân phận mà phân biệt đối xử, hắn càng vui mừng mà nói:

“Đúng lắm! Hi vọng không nên phân biệt đối xử với ta. Ta chính là tới đây chấp nhận chịu phạt.”

Khâu chấp sự nhìn vẻ mặt này của Khương Thần, rốt cuộc liền không muốn nói gì nữa. Hắn nguyên bản muốn nói đỡ Khương Thần để cho hắn không phải làm việc quá nặng, dành thời gian cho tu luyện. Nhưng nếu như đối phương không lĩnh tình, hắn cũng đành chịu.

“Như vậy cáo từ Lương trưởng lão.” Khâu chấp sự hướng tới Lương trưởng lão chắp tay sau đó liền cưỡi Ngự Phong Chu rời đi.

“Ngươi tên gì?”

“Đệ tử gọi là Khương Thần.” Khương Thần chắp tay không mặn không nhạt đáp.

“Ngươi nếu như bởi vì chịu phạt mới tới đây làm lao dịch vậy thì ta cần nói trước với ngươi một số chuyện.” Lương trưởng lão hừ lạnh nói.

“Mời nói.”

“Thứ nhất, bởi vì chịu phạt cho nên công việc ngươi làm sẽ nặng hơn nhiều so với các đệ tử đến đây lao động theo chức vụ mà tông môn phân cho. Thứ hai đó là không được nhận phần thưởng của tông môn.”

“Chỉ có vậy sao?”

“Chỉ có vậy?” Lương trưởng lão nhướng mày: “Rất nhiều đệ tử bởi vì bị phạt tới đây lao động, cuối cùng bởi vì việc nặng mà trốn chạy hoặc đến khi hết hạn phạt lại chạy tới đòi phần thưởng tông môn. Ta có trách nhiệm nhắc nhở ngươi trước như vậy.”

“Tốt rồi. Đệ tử không có ý kiến gì cả.” Khương Thần cười nhạt nói.

Loại chịu phạt này nói trắng ra đối với hắn cũng không có ý nghĩa gì. Chẳng phải là lao động công ích một tháng thôi sao. Nhân cơ hội này rèn luyện thân thể một chút. Về phần phần thưởng tông môn? Hắn không cần loại phần thưởng đó. Dù sao lúc trước La Chinh đưa hắn nhẫn trữ vật kia, đây có thể coi như phần bù đắp cho hắn rồi.

“Xem ra vị La Chinh này cũng rất có tâm.” Khương Thần trong lòng tự nhủ.

Thế nhưng khi nghĩ đến một đạo ánh mắt thời điểm đầu tiên gặp nhau kia, Khương Thần không khỏi có chút vướng mắc trong lòng.

Bởi vì trải qua tuế nguyệt dài đằng đẵng, nhiều lần trong thân phận phàm nhân bị người ám toán cho nên tính đề phòng trong lòng hắn rất cao. Một đạo ánh mắt như dã thú nhìn con mồi của La Chinh lúc trước chắc chắn sẽ khiến cho hắn không thể nào bình thường khi đối mặt với lão nhân gia này.

Mỏ Hỗn Nguyệ Thạch ở nơi đây ban đầu chỉ là ở trong hang núi, thế nhưng sau khi đưa người tới đây khai thác, cao tầng Linh Vân Tông mới phát hiện dưới lòng đất cũng có.

Chính bởi vì vậy cho nên bọn họ mở rộng quy mô, xây dựng hẳn một tiền trang rộng lớn cho các trưởng lão phụ trách đồng thời cho các đệ tử nhận chức vụ tới đây nghỉ ngơi. Về phần những đệ tử bị phạt tới đây khổ sai, chỗ ở của bọn họ lại là hang đá ngoài trời.

Tất nhiên khu vực khai thác cũng không phải liền kề với tiền trang dành cho mọi người nghỉ ngơi.

Dưới ánh mặt trời của buổi chiều tà, bên ngoài quặng mỏ Hỗn Nguyên Thạch là những thạch động san sát nhau IVVrET được dựng lên. Đây chính là những thạch động dành cho các đệ tử chịu phạt tới ở.

Đãi ngộ khác xa hoàn toàn so với các đệ tử tới đây làm nhiệm vụ đào quáng.

Ngay bãi đất trống giữa lối đi, lúc này có khoảng gần trăm tên đệ tử quần áo rách nát đang tụ tập. Trước mặt bọn hắn là một gã đệ tử bị lột sạch quần áo, chân tay bị xiềng xích trói quanh ở trên cột đá.

Một vị trung niên nam tử thần tình dữ tợn đang khoanh tay trước ngực, chân không ngừng bước tới bước lui. Người này tu vi Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong, chỉ còn chút xíu liền bước vào Nguyên Hồn Cảnh. Hắn là một vị chấp sự của Linh Vân Tông được phái tới đây quản lý các đệ tử.

Người này gọi là Cao Bình, bởi vì tính tình dữ tợn, chỉ cần đệ tử bị phạt xảy ra lỗi nhỏ liền tùy ý đánh đập nên bị mọi người ghét bỏ.

“Thấy không! Đây là kết cục của kẻ ăn trộm Hỗn Nguyên Thạch. Ta cảnh cáo các ngươi đừng bao giờ mang tâm lý may mắn. Xưa nay ta đã bắt rất nhiều kẻ như vậy rồi, chưa có kẻ nào qua mắt được ta đâu.” Trung niên nhân kia vừa đi vừa quát lên.

Hắn đang thao thao bất tuyệt thì chợt trông thấy bóng dáng Lương trưởng lão dẫn theo Khương Thần đi tới. Cao Bình nhe răng mỉm cười, vui vẻ chạy tới, siểm nịnh nói:

“Lương trưởng lão tốt! Ngươi lại mang người tới sao?”

Cùng ở tiền trang thế nhưng binhg thường Lương trưởng lão rất ít khi xuất hiện. Chỉ trừ khi có người tới chấp hành nhiệm vụ, hắn mới xuất hiện để điền thông tin vào sổ sách, còn lại thời gian đều sẽ chìm đắm trong tu luyện.

Cũng chính bởi vì ít khi xuất hiện cho nên Cao Bình sau khi nhìn thấy Lương trưởng lão mới lộ ra vẻ khách khí đến như vậy.

Lương trưởng lão quét mắt về phía đám đông đệ tử, sau khi nhìn thấy vị đệ tử bị trói trên cột đá kia liền nhíu mày hỏi:

“Người kia mắc tội gì vậy?”

“Bẩm báo trưởng lão, kẻ này rất đáng hận, trong lúc khai thác Hỗn Nguyên Thạch dưới hầm ngầm, hắn đã giấu một phần sản lượng của mình đi. Đến lúc ra ngoài bị pháp bảo tra xét được, theo như quy củ của tông môn thì hình phạt là năm trăm roi.” Cao Bình cẩn thận bẩm báo.

“Ồ…hóa ra còn có loại pháp bảo này.” Khương Thần một bên khẽ gật đầu nói: “Như vậy nếu như tài sản là của đệ tử mang tới thì sao? Pháp bảo có khi nào kiểm tra cả tài sản của đệ tử không?”

Nghe Khương Thần hỏi như vậy, Cao Bình một bên nhíu mày nói:

“Ngươi là ai?”

“Một tên đệ tử chịu phạt, dẫn hắn đi làm quen với công việc.” Lương trưởng lão nói.

“Vâng!” Cao Bình gật đầu cung kính. Thời điểm quay sang Khương Thần, đó đã là một loại vẻ mặt khác. Hắn nói: “Tài sản của đệ tử sẽ do ta nắm giữ. Khi nào hết nhiệm vụ sẽ bàn giao trả lại.”

Nhận ra vẻ mặt có chút không tin tưởng của Khương Thần, Cao Bình khinh thường nói:

“Hừ, ngươi nghi ngờ bản chấp sự lấy đồ của các ngươi sao? Bản chấp sự còn không tham lam tới mức dòm ngó chút phế phẩm của các ngươi.”

“Tốt thôi. Hi vọng sau khi nhận lại nhẫn trữ vật, ta sẽ không mất đi thứ gì.” Khương Thần cười nhạt đáp.

Đoạn, hắn cầm lấy nhẫn trữ vật bàn giao cho Cao Bình. Hắn cũng không thèm ghi chép một cách chi tiết những gì bản thân lưu lại trong nhẫn trữ vật. Bởi lẽ hắn nhớ được hết bản thân có gì. Nếu như sau này thời điểm nhận lại thiếu đi một món. Đến lúc đó…Cao Bình này nhất định sẽ gặp phải bi kịch.

“Đúng rồi Lương trưởng lão, vị đệ tử này đã phạm tội gì mà tới đây thế?”

“Người đưa hắn tới không nói. Cứ cho hắn làm việc như những người khác là được.” Lương trưởng lão nói.

“Vâng.”

Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?” Thấy Chết Không Sờn Ngụy Quân Tử