Đạt được khẳng định của Lương trưởng lão, ai nấy vốn đang ỉu xìu lúc này lại trở nên tươi tỉnh. Khí thế trên người cũng theo đó mà kéo lên. Mọi người đều giống như ăn phải xuân dược, không ngừng hướng tới đám Bạch Tê Yêu công kích.
Trên bầu trời, tầng mây dày đặc đang lững lờ trôi đột nhiên xuất hiện gợn sóng. Gợn sóng lan rộng cuối cùng tách ra một lỗ hổng.
Từ lỗ hổng tầng mây kia xuất hiện một phi chu đang dùng một loại tốc độ cao phi tới. Trên mũi phi chu này đứng lấy một vị nam tử trẻ tuổi. Người này lưng đeo trọng kiếm, đầu đeo một chiếc băng đỏ, quần áo trên người lấm tấm xuất hiện vài giọt máu.
Từ trên người nam tử này phát ra một luồng khí tức uy mãnh lại mang theo máu tanh gay mũi, dường như hắn vừa mới trải qua một phen chém giết kịch liệt vậy.
“Dựa theo tọa độ mà tông môn gửi tới, dường như mỏ Hỗn Nguyên Thạch ở phía trước.”
Nam tử này gọi là Tống Chân, hắn chính là đệ tử Linh Vân Tông, là người đứng đầu Ngoại Môn Bảng.
Tống Chân đã rời khỏi Linh Vân Tông gần một tháng nay để tới Minh Nguyệt Vương Triều chấp hành nhiệm vụ săn giết yêu thú.
Vừa mới trải qua một đợt chém giết yêu thú, hắn nhận được tin báo từ tông môn rằng mỏ Hỗn Nguyên Thạch sát biên giới Minh Nguyệt Vương Triều cùng Cửu Nguyệt Vương Triều bị yêu thú công kích, cần cứu viện. Tống Chân liền tức tốc dùng Ngự Phong Chu phi hành theo hướng tọa độ chỉ thị trong tin báo.
Trước mắt Tống Chân lúc này xuất hiện một khu tiền trang rộng lớn, bên ngoài bao phủ một tầng lồng ánh sáng vàng óng, lóng lánh ánh sáng nhạt. Chính là thủ hộ tiền trang đại trận, bảo hộ tài sản quan trọng bậc nhất của tông môn.
Ngưng mắt nhìn kĩ, Tống Chân liền có thể mơ hồ trông thấy phía bên trong quang tráo kia đang xảy ra giao tranh kịch liệt giữa nhân mã Linh Vân Tông cùng với chín tôn Bạch Tê Yêu.
“Bạch Tê Yêu? Làm sao đám yêu thú này lại tấn công chúng ta?” Nội tâm có chút tò mò, Tống Chân khẽ lẩm nhẩm.
Tống Chân điều khiển Ngự Phong Chu nhanh chóng hạ cánh. Tới khi đứng trước đại trận, hắn mới thu hồi Ngự Phong Chu hiển lộ ra thân hình.
Bên trong đại trận, tất cả mọi người dưới sự xuất hiện của Tống Chân, đều giật mình. Sau khi có người nhận ra Tống Chân, hắn liền hô lên mừng rỡ:
“Là Tống Chân sư huynh, chúng ta được cứu rồi.”
Lương trưởng lão nhìn thấy Tống Chân, nhất thời như trút được gánh nặng. Khuôn mặt khó coi của hắn cũng hòa hoãn. Hắn cầm lấy lệnh bài đem đại trận mở ra, nghênh tiếp Tống Chân tiến tới.
Bạch Tê Yêu sau khi cảm nhận thấy bên ngoài có người tới, bọn chúng vẫn không cho thấy dấu hiệu dừng lại công kích. Thậm chí hai mắt mỗi tôn Bạch Tê Yêu càng thêm đỏ ngầu, công kích càng thêm hung bạo.
“Tống sư điệt, ngươi phụ trách tiêu diệt đám Bạch Tê Yêu nhất giai, ta tới giúp Cao chấp sự.” Lương trưởng lão không vội không vàng trực tiếp nói.
Dứt lời, hắn bỏ qua truy quét đám Bạch Tê Yêu nhất giai, một cú lộn nhào trên không trung liền gia nhập chiến trường Bạch Tê Yêu tam giai với Cao Bình.
“Cao Bình, ngươi quay ra tiêu diệt một tôn Bạch Tê Yêu nhị giai.” Lương trưởng lão hướng về Cao Bình ra lệnh.
Hắn cũng không để ý xem Cao Bình có nghe thấy hay không, bản thân liền lập tức xách theo đại đao hướng về Bạch Tê Yêu tam giai kia phát ra công kích.
Bạch Tê Yêu tam giai nhận thấy người tới thực lực có vẻ tương đương bản thân mình, nó liền không chút giữ sức. Một tiếng rống vang lên, Bạch Tê Yêu tam giai hướng về Lương trưởng lão đối chiến.
Cao Bình nhận được chỉ thị liền chạy tới chiến trường của các đệ tử thực lực yếu kém phụ trách tiêu diệt Bạch Tê Yêu nhị giai.
Đám đệ tử ngoại môn được san sẻ bớt một phần gánh nặng, trên khuôn mặt ai nấy đều giống như cởi bỏ được tảng đá lớn.
“Mọi người, tiến lên tiêu diệt Bạch Tê Yêu, trả thù cho các sư huynh đệ bị chôn vùi dưới hầm mỏ.”
Không biết vị nào hô lên, tất cả các đệ tử như được tiếp thêm sức lực, bọn họ tập trung hướng về một đầu Bạch Tê Yêu càng phát ra công kích mạnh mẽ.
Giữa lúc này, một tiếng gào rống vang lên. Một đầu Bạch Tê Yêu nhị giai sinh sinh bị Tống Chân dùng trọng kiếm bổ đôi đầu. Tiếng rống đau đớn kia của nó chính là thời điểm đầu lâu bắt đầu bị tách ra.
Hống!
Đám đệ tử còn chưa kịp định thần, lại tiếp tục một tiếng rống nữa vang lên. Bạch Tê Yêu nhị giai đối kháng với Cao Bình cũng bị hắn tiêu diệt.
Chiến trường lúc này chỉ còn hai đầu Bạch Tê Yêu nhất giai cùng một đầu tam giai đang quần đấu cùng với Lương trưởng lão.
Nhận thấy đồng bọn bị chém giết, bản thân rơi IIG8Rb vào thế yếu. Đầu Bạch Tê Yêu tam giai ngửa đầu lên trời hú lên một tiếng quái dị sau đó nhanh chóng đào đất trốn mất. Hai đầu Bạch Tê Yêu nhất giai kia trong lúc mọi người sơ ý cũng trốn mất.
“Chạy đi đâu.” Lương trưởng lão nhìn thấy Bạch Tê Yêu muốn trốn, hắn lập tức cầm lấy đại đao toan tính bổ ra đất đá truy đuổi theo hang mà Bạch Tê Thú vừa đào.
“Lương trưởng lão không cần đuổi theo, dưới đất ngươi không đuổi được nó.” Tống Chân nhìn thấy Lương trưởng lão định theo hang động mà Bạch Tê Thú tam giai vừa đào để đuổi theo, hắn lập tức kêu lên.
Lương trưởng lão đây cũng chỉ là trong lúc tức giận theo đà tấn công đuổi theo đối phương, sau khi nhận ra bản thân làm ra hành động ngu ngốc, hắn lập tức dừng lại.
“Hiện tại ta nghĩ nên đi nhìn xem các vị sư huynh đệ đang bị chôn vùi ngoài kia có thể cứu được bao nhiêu.” Thanh âm đạm mạc của Khương Thần vang lên cảnh tỉnh mọi người sau chiến thắng.
Ai nấy lúc này chợt nhớ ra bên ngoài hầm mỏ bị sập kia vẫn còn rất nhiều sư huynh đệ đồng môn bị chôn vùi sau đống đổ nát.
Sau một hồi hì hục đào đất sâu xuống dưới hầm mỏ bị sập, mười người được cứu ra trong tình trạng hấp hối, những người còn lại bị chôn vùi quá sâu, thậm chí còn không tìm thấy xác.
Linh Vân Tông cứ như thế liền mất đi gần năm mươi vị đệ tử ngoại môn.
“Lương trưởng lão, ngươi có biết vì cái gì Bạch Tê Yêu lại tấn công mỏ Hỗn Nguyên Thạch không.” Tống Chân dường như vô ý hỏi một câu.
Yêu thú từ tam giai trở xuống linh trí cực kì thấp, bọn chúng thường sẽ chịu bản năng chi phối. Bởi vậy cho nên một loại yêu thú lành tính như Bạch Tê Yêu không thể nào đột nhiên lại hướng nguyên giả tấn công được. Đó không phải bản tính của nó.
Chưa kể Bạch Tê Yêu vô cùng nhút nhát, dù cho có dụ hoặc cực kì to lớn thế nhưng nó tuyệt nhiên sẽ không đi tấn công nguyên giả hoặc các yêu thú khác.
“Thời điểm chiến đấu, Bạch Tê Yêu này dường như không phải ngu ngốc như bình thường. Rất có khả năng nó bị người tri phối.” Lương trưởng lão nhíu mày nói.
“Tại mỏ Hỗn Nguyên Thạch này có thù hằn với chúng ta có lẽ chỉ có Cửu Nguyệt Vương Triều cùng với Minh Nguyệt Vương Triều.” Cao Bình lúc này xen vào: “Liệu có phải Minh Nguyệt Vương Triều?”
“Có lẽ không phải.” Tống Chân lắc đầu đáp: “Thời điểm ta từ Minh Nguyệt Vương Triều tới đây, phụ cận không hề phát hiện ra nguyên giả…rất có thể là do hoàng thất cho người giở trò sau lưng.”
“Hừ…đám hoàng thất chó má, bao nhiêu năm vẫn chưa từ bỏ ý định đối với mỏ Hỗn Nguyên Thạch.” Lương trưởng lão hừ lạnh chửi thề một tiếng.
“Chuyện này trước hết cần phải bẩm báo với tông môn.” Tống Chân nói: “Lương trưởng lão, ngươi hiện tại có phi chu hay không? Chúng ta trở về tông môn một chuyến. Ở đây có lẽ không thực sự an toàn.”
“Chỉ có một chiếc Ngự Phong Chu dùng để đi lại. Không thể đồng thời chở toàn bộ người ở đây trở về.” Lương trưởng lão lắc đầu nói: “Nếu không tất cả mọi người trở về tiền trang chờ đợi tiếp viện từ tông môn. Dù sao nơi đó cũng có trận pháp phòng hộ.”
“Cũng được. Ít nhất có còn hơn không.” Tống Chân gật đầu nói.
Thời điểm mọi người từ khu hầm mỏ đổ nát chạy trở về tiền trang, nơi đây đã trở thành một bãi phế tích. Phòng hộ trận pháp cũng đã bị đánh tan. Tất cả mọi thứ giống như vừa có một trận bạ tạc xảy ra thế nhưng mọi người tại khu mỏ lại không hề hay biết.
Mặc dù khu mỏ cách tiền trang khá xa, thế nhưng lực lượng đủ để phá hoại tiền trang rộng lớn này trong phút chốc chắc chắn sẽ bị mọi người trong khu mỏ phát hiện.
Điều kì lạ là không ai nghe thấy chút động tĩnh gì.
Sắc mặt ba người Tống Chân, Lương trưởng lão cùng với Cao Bình lúc này hiện lên vẻ khó coi. Trong khi đó Khương Thần lại khẽ mỉm cười.
Hắn dựa vào tinh thần lực mạnh mẽ của mình rốt cuộc biết được tại sao tiền trang rộng lớn lại bị phá hủy trong thời gian ngắn mà lại không bị phát hiện ra. Bởi lẽ đó không phải do con người làm ra.
Bạch Tê Yêu!
Chỉ có câu trả lời này là thỏa đáng.
Đúng vậy. Hiện trạng hiện tại của tiền trang quả thật do đầu Bạch Tê Yêu tam giai kia gây nên. Nó trong lúc trốn ở dưới đất đã biết được mọi người rời đi.
Kế đến liền là đào toàn bộ dưới chân móng nhà của tiền trang này. Kết cuộc liền là ở trước mắt. Toàn bộ tiền trang đổ sập. Mà loại sụp đổ này lại hoàn toàn tự nhiên, chắc chắn sẽ không ai phát hiện ra nguyên nhân sụp đổ là bởi vì móng nhà bị đào rỗng.
“Tình huống có chút không khả quan…” Tống Chân có đôi phần lo lắng nói: “Như thế này đi, hiện tại những người có thực lực thấp liền dùng Ngự Phong Chu đưa những người bị thương về tông môn trước, chúng ta sẽ đuổi theo phía sau.”
“Không cần thiết phải vậy.” Khương Thần đạm mạc nói: “Ngay từ đầu tất cả đã sai.”
Hắn phát hiện ra đám Bạch Tê Yêu này dường như không phải bị người điều khiển mà tới. Bọn chúng dường như là bị nhân công đào mỏ đụng chạm tới hang ổ trong lòng đất mới làm ra hành động phản kích như vậy.
“Ngươi là ai?” Tống Chân nhìn thấy Khương Thần lúc này lên tiếng, mà lại là chỉ trích mọi người, hai hàng lông mày sắc bén của hắn không khỏi nhíu lại, thanh âm lạnh lùng hướng tới Khương Thần nói.
“Là ai có quan trọng hay không?” Khương Thần cười cười nói.
“Rất quan trọng.” Tống Chân cười lạnh nói: “Bởi lẽ nếu như ngươi không có bối phận, ngươi hiện tại không đủ tư cách để lên tiếng.”
“Tốt thôi. Vậy liền nghe theo ý kiến thiển cận của ngươi vậy.” Khương Thần nhún vai không nhanh không chậm đáp: “Dù sao ta cũng không thích ở đây. Dựa theo ngươi nói, vậy thì có phải hay không ta sẽ cùng với những người khác dùng Ngự Phong Chu chạy trở về tông môn?”
Mọi người xung quanh nghe thấy Khương Thần hướng tới Tống Chân chế giễu, sắc mặt ai nấy không khỏi đọng lại. Ai nấy đang làm gì đều cũng dừng lại không hẹn mà cùng nhìn về phía hai người Khương Thần.
Tống Chân sử trọng kiếm, thân thể cao lớn. Dùng đơn vị đo hiện đại có lẽ liền có một mét chín mươi lăm. Trong khi Khương Thần cũng chỉ ngoài một mét bảy. So với Tống Chân giống như thiếu niên đấu với người trưởng thành.
Thế nhưng trong khoảnh khắc Khương Thần đối mặt với Tống Chân, tất cả mọi người đều có cảm giác Khương Thần to lớn hơn đối phương nhiều lắm.
Khóe miệng Tống Chân lúc này khẽ cong lên, hắn vươn ra bàn tay to lớn của mình đặt lên vai Khương Thần, khẽ nói:
“Ngươi nói ai ý kiến thiển cận?”
Không Khoa Học Ngự Thú Truyện sủng thú cực hay, phá đảo mọi bảng xếp hạng tại Trung. Mn không nên bỏ lỡ siêu phẩm!