Lại nói, Trương Nhị Huyền nghe thấy Tiết Khiêm nói mình vô pháp vô thiên, hắn không nhịn được liền hú lên:
“Ta phi. Hiện tại có người nói mẹ ngươi ngủ với lão Vương sát vách sau đó sinh ra ngươi, ngươi có tức không?”
“Tiểu tử kia, ngươi cẩn thận cái miệng của mình.”
“Các ngươi quản không tốt, đi ngậm máu phun người, ta việc gì phải quản.” Trương Nhị Huyền càng chửi càng hăng. Dường như không nhận ra bản thân mình đang bị trói, hắn hướng về phía Tiết Khiêm tay chân quơ loạn.
“Trương Nhị Huyền, không được càn rỡ.” Hoàng Biên trưởng lão quát lên một tiếng, thanh âm mang theo âm ba vang vọng khắp Chấp Pháp Đường khiến cho đám đệ tử ngoại môn gần đó không khỏi đinh tai nhức óc.
“Hoàng Biên trưởng lão, ngươi chưa xác thực sự việc đã cho người đến bắt ta. Hiện tại còn trói ta giữa trời nắng. Ngươi tình nguyện tin người ngoài cũng không tin tưởng đệ tử tông môn. Cách làm của ngươi khiến cho ta không phục, khiến cho lòng người rét lạnh a.” Trương Nhị Huyền khuôn mặt hiện lên vẻ không cam tâm, mồm năm miệng mười nói.
Không thể không nói, kẻ này quả thật không sợ chết. Bình thường nếu như đệ tử khác rơi vào tình cảnh hiện tại chắc chắn đã đỏ mặt tía tai, sợ tè ra quần. Hắn đây không những không sợ còn hướng về phía người kiện cáo chửi rủa. Hướng về Chấp Pháp Đường trưởng lão chất vấn.
Người này quả nhiên có tố chất gian thương. Loại mồm mép này không làm gian thương thì quả thật quá phí phạm.
Khương Thần đứng trong đám đông nghe thấy Trương Nhị Huyền hướng về Hoàng Biên trưởng lão chất vấn, hắn không khỏi đổi mới cái nhìn với tên mập này. Không ngờ người này ngôn ngữ lại sắc bén đến vậy.
Quả nhiên loại người nói to thường thường sẽ đi kèm với nói đúng!
Bên kia Hoàng Biên trưởng lão bị đệ tử chất vấn, sắc mặt cũng có chút khó nhìn. Đằng sau hắn, các vị trưởng lão cùng chấp sự cũng tủm tỉm cười, hướng về phía Trương Nhị Huyền âm thầm khen hay. Đồng thời, bọn họ cũng đối với Tiết Khiêm cùng Dương Ninh lộ ra chút không tin tưởng.
Nếu như quả thật Trương Nhị Huyền là người sai phạm, lúc này hắn phải sợ hãi mới đúng. Không thể nào vẫn ngang dọc không sợ trời không sợ đất như thế kia được.
“Hừ. Miệng lưỡi sắc bén.” Hoàng Biên trưởng lão hừ lạnh nói: “Bản trưởng lão không có chứng cứ sao dám cho người tới bắt oan ngươi.”
Nói dứt lời, Hoàng Biên trưởng lão lấy ra một tờ giấy, trên đó là một dãy dài các loại dược liệu.
Nếu như Khương Thần đứng ở gần đó, hắn chắc chắn có thể nhận ra, toàn bộ số dược liệu kia đều là những thứ luyện chế nên Dưỡng Nhan Linh Dịch.
“Đây chính là danh sách dược liệu luyện chế Dưỡng Nhan Linh Dịch, vì một vài lý do nên vị Tiết lão bản đây không thể tiết lộ dược phương.” Hoàng Biên trưởng lão giơ lên danh sách dược liệu nói: “Ngươi có thể kiếm chứng.”
“Hoàng Biên trưởng lão, ngươi cứ như vậy liền kết tội ta?” Trương Nhị Huyền nhìn Hoàng Biên trưởng lão như nhìn người ngu nói: “Ta thường xuyên tới đó mua linh dược số lượng lớn, bọn họ biết được linh dược luyện chế Dưỡng Nhan Linh Dịch là chuyện bình thường.”
Nói đoạn, hắn hướng về phía Tiết Khiêm nói:
“Ngươi có giỏi thì gọi vị luyện đan sư nhà ngươi tới đây, ta cùng với hắn đối chất.”
“Hừ. Luyện đan sư Vân Nguyệt phường thị nhà chúng ta là nhất phẩm luyện đan sư, ngươi thân phận gì mà dám ngồi đối chất với hắn.” Tiết Khiêm hừ lạnh, thanh âm có chút kiêu ngạo nói.
Quả thật so với một luyện đan sư nhất phẩm, hắn chả là cái thá gì cả. Điều này không thể không nói khiến cho hắn cảm thấy bị làm nhục. Khuôn mặt vừa rồi chửi rủa còn đang hiện lên kích động lúc này lại không khác gì ăn phải con ruồi.
Đương lúc mọi người còn đang dùng ánh mắt chế giễu nhìn Trương Nhị Huyền lúng túng, một đạo thanh âm lạnh lùng mang theo chút tức giận vang lên:
“Một con chó từ đâu chạy tới vũ nhục đệ tử tông môn không ra gì, các vị trưởng lão cùng chấp sự vẫn để cho hắn xàm ngôn như vậy sao?”
Đạo thanh âm này lạnh lùng, hờ hững lại mang theo chút ngông nghênh. Không thể không nói, chủ nhân của nó chắc chắn là kiểu người khó gần, không bao giờ nhìn mặt người khác mà nói chuyện.
“Hỗn…” Hoàng Biên trưởng lão toan tính quát lên một tiếng, thế nhưng câu vừa ra đến miệng lại phải nuốt ngược vào trong. Bởi vì người vừa phát ra đạo thanh âm kia quả thật phải khiến hắn kiêng kị.
Đó là Khương Thần.
“Khương Thần, không được nói năng vô lễ.” Hoàng Biên trưởng lão hướng về phía Khương Thần khẽ nói. Thái độ không chút gay gắt, ngược lại có chút nể trọng.
“Hoàng Biên trưởng lão, người này là ai?” Tiết Khiêm nhạy bén nhận ra thái độ của Hoàng Biên trưởng lão đối với Khương Thần khác xa so với các đệ tử khác, lúc này có chút cẩn thận dò hỏi.
Hoàng Biên trưởng lão hiện tại không biết trả lời đối phương như thế nào, Khương Thần đã cướp lời nói:
“Ta sao? Thứ gọi là Dưỡng Nhan Linh Dịch mà các ngươi tự nhận là của mình, đó là do ta luyện chế ra, ta cũng là người nghĩ ra dược phương.”
Nói đoạn, hắn nở một nụ cười đầy ý vị hướng về Tiết Khiêm, không cho đối phương có cơ hội lấp liếm, Khương Thần giơ ra một mảnh giấy có ghi danh sách dược liệu cũng như cách luyện chế Dưỡng Nhan Linh Dịch:
“Đây là cách luyện chế Dưỡng Nhan Linh Dịch, loại đồ vật cấp thấp này ta cũng không ngại đưa nó cho mọi người cộng đồng nghiên cứu.”
Khương Thần vừa giơ dược phương Dưỡng Nhan Linh Dịch lên không trung, từ đâu xuất hiện một luồng tinh thần lực mạnh mẽ lan tràn tới. Loại tinh thần lực này chỉ đơn thuần nhắm tới dược phương, cũng không ai cảm nhận được nó tồn tại ngoại trừ Khương Thần cả.
“Hừ…trò mèo.” Khóe miệng Khương Thần khẽ nhếch lên. Hắn để mặc cho đạo tinh thần lực kia bao phủ lấy mảnh giấy ghi cách luyện chế Dưỡng Nhan gRT40 Linh Dịch. Dù sao hắn có đầy đủ biện pháp khiến cho đối phương lòi đuôi.
Lại nói, đạo tinh thần lực kia cũng chỉ thoáng qua một lát liền tự động biến mất. Khương Thần biết đây là đối phương đã nắm rõ được nội dung cách luyện chế. Sắc mặt hắn vẫn một vẻ tự tin trong khi Tiết Khiêm lúc này lại khẽ lộ ra nụ cười gằn. Hiển nhiên hắn đã biết được tin luyện đan sư phe mình đã nắm được phương pháp luyện chế.
“Ha ha…tiểu bằng hữu, ta không biết thân phận của ngươi thế nào. Thế nhưng nếu ngươi muốn thay Trương Nhị Huyền nhận tội, ta cũng không còn gì để nói.”
“Hoàng Biên trưởng lão, không biết hiện tại thân phận của ta có đủ để ngồi đối chất cùng với vị luyện đan sư của Vân Nguyệt phường thị không?” Khương Thần hướng về phía Hoàng Biên trưởng lão, khuôn mặt không chút cảm xúc nói.
Hắn vẫn còn đang khó chịu bởi vì thái độ của các trưởng lão dửng dưng khi mà Trương Nhị Huyền bị Tiết Khiêm xúc phạm. Chính bởi vì vậy, hiện tại hắn cũng muốn nhìn một chút thân phận rốt cuộc có sức nặng như thế nào trong lòng các trưởng lão.
Hiển nhiên Hoàng Biên đối với thân phận, đúng hơn là chống lưng của Khương Thần vô cùng kiêng nể. Hắn không trực tiếp đáp lời Khương Thần mà hướng về Tiết Khiêm nói:
“Nếu như chuyện này có liên quan tới Khương Thần, vậy ta muốn mời luyện đan sư của các ngươi ra đối chất.”
“Không thành vấn đề.” Tiết Khiêm hừ lạnh nói.
Mặc dù hiện tại hắn tò mò về thân phận của Khương Thần, thế nhưng chuyện quan trọng trước mắt chính là đem dược phương của Khương Thần hoàn toàn thâu tóm. Đúng hơn là vượt qua trót lọt chuyện hôm nay.
Luyện đan sư của Vân Nguyệt phường thị vốn ở phụ cận quanh đây cho nên chỉ sau một lúc, hắn đã xuất hiện giữa đám đệ tử.
Đây là một vị trung niên nhân dáng người hơi gầy. Khuôn mặt hình lưỡi cày, đôi mắt ti hí, bộ dáng vô cùng hèn mọn.
Trung niên nhân này nhìn qua bề ngoài thường khiến cho người ta nghĩ tới mấy tên buôn người. Bởi lẽ loại dáng vẻ này vô cùng hợp cách.
“Các vị trưởng lão Linh Vân Tông!” Trung niên nhân trước tiên chắp tay với trưởng lão Linh Vân Tông chào hỏi, sau đó mới nói: “Kẻ hèn này tên Trình Dục, luyện đan sư nhất phẩm của Vân Nguyệt phường thị.”
Mấy vị trưởng lão Linh Vân Tông nhìn thấy trung niên nhân này chỉ khẽ gật đầu. Đối phương mặc dù là luyện đan sư nhất phẩm, tính ra cũng có chút thân phận. Thế nhưng bọn họ là trưởng lão Linh Vân Tông, cũng không cần thiết phải hướng tới đối phương cung kính.
Sau khi nhìn qua một lượt các vị trưởng lão Linh Vân Tông, Trình Dục hướng về phía Tiết Khiêm khẽ ra hiệu.
Tiết Khiêm mỉm cười hướng về Khương Thần nói:
“Trình huynh, vị tiểu huynh đệ này nói rằng hắn là người nghĩ ra dược phương Dưỡng Nhan Linh Dịch, hiện tại muốn cùng đối chất.”
“Hóa ra là vậy.” Trình Dục cười lớn một tiếng nói: “Không ngờ dược phương của Trình mỗ lại bị người mạo xưng. Đây là chuyện cười lớn a.”
Nói đoạn, hắn hướng về phía Khương Thần nói:
“Tiểu huynh đệ, ngươi muốn đối chất như thế nào?”
“Trực tiếp luyện chế Dưỡng Nhan Linh Dịch là được.” Khương Thần cười cười nói: “Nếu như ngươi có thể luyện chế ra Dưỡng Nhan Linh Dịch ta trực tiếp nhận thua là được.”
“Ha ha…tiểu huynh đệ ngươi đây không khỏi quá liều lĩnh đi. Ngươi lại dám thách thức luyện đan sư luyện chế chính đan dược mà hắn nghĩ ra sao?” Trình Dục nở một nụ cười tự tin nói.
“Ngươi cứ tùy tiện. Cười hay khóc hiện tại còn chưa quyết định được.”
Trình Dục không vội trổ tài. Hắn trước tiên hướng về phía Hoàng Biên trưởng lão, mỉm cười nói:
“Hoàng Biên trưởng lão, chuyện này ngươi thấy thế nào?”
“Hắn nói sao thì làm vậy đi. Dù sao chúng ta chỉ cần kết quả.” Hoàng Biên trưởng lão đáp: “Thế nhưng nếu để chúng ta biết, các ngươi vu oan cho đệ tử Linh Vân Tông, Vân Nguyệt Thành ngày mai sẽ không còn Vân Nguyệt phường thị.”
Nghe Hoàng Biên nói vậy, sắc mặt Tiết Khiêm chợt biến. Hắn đột nhiên nhận ra bản thân có chút lỗ mãng. Hắn chỉ muốn chạy tới đây đánh cướp dược phương sau đó giội nước bẩn cho Trương Nhị Huyền, thế nhưng lại chưa tính tới đường lui. Nếu như sự việc bại lộ, Linh Vân Tông sẽ giận dữ như thế nào đây?
Trình Dục lúc này nhìn thấy Tiết Khiêm lo lắng, hắn mỉm cười nói:
“Tiết huynh, có thể cho ta mượn chút dược liệu được không?”
Nói đoạn, Trình Dục ra hiệu cho đối phương an tâm.
Tiết Khiêm nhìn thấy vẻ tự tin của Trình Dục, hắn cũng yên tâm phần nào. Gật đầu một cái, một đám dược liệu được hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra, giao cho đối phương.
Nhận được đầy đủ dược liệu, Trình Dục bấy giờ mới quay sang Khương Thần, cười lạnh nói: