Vô Thượng Sát Thần

Chương 462: Chiến Nhất Tử



Tiêu Phàm thờ ơ nói lại khiến ánh mắt đám người Đại Long Đế Triều ngưng tụ, sát khí không thèm mảy may che giấu.

Lời nói của Tiêu Phàm không thể nói là không độc được, Đại Long Bát Tử, ai chẳng phải thiên tư trác tuyệt, nhưng mà lại bị Bàn Tử tuỳ tiện một quyền oanh sát, lại bị Tiêu Phàm một kiếm diệt một người, đối với Đại Long đúng là bị châm chọc một cách mãnh liệt.

Đại Long Bát Tử ngươi ở Đại Long Đế Triều là một kẻ lợi hại, nhưng ở Đại Ly ta lại không hơn gì ai, trong nháy mắt liền có thể giết chết.

Tu sĩ Đại Ly Đế Triều kính sợ nhìn Tiêu Phàm, lời này thật đúng là ngông cuồng quá mà, có điều Tiêu Phàm quả thật có vốn liếng để ngông cuồng.

Lấy Chiến Hoàng sơ kỳ chém giết Chiến Hoàng trung kỳ, điều này đáng để kiêu ngạo.

Tuy Nam Cung Thiên Dật muốn làm khó Tiêu Phàm, nhưng giờ phút này cũng không biết mở miệng như thế nào, bởi vì Tiêu Phàm đứng ở trên lập trường Đại Ly Đế Triều.

Nếu như bản thân đường đường là Đế Tử Đại Ly lại vì Đại Long nói chuyện, sau này tuyệt đối sẽ trở thành trò cười trong lòng tất cả tu sĩ Đại Ly Đế Triều.

- Đó chỉ là do ngươi đánh lén mà thôi.

Ngữ khí Nhất Tử càng ngày càng băng lãnh.

- Đánh lén? Ha ha, người Đại Long ngươi thực là không biết xấu hổ, Bát Tử chết là do bị đánh lén sao? Ngũ Tử chết cũng là do bị đánh lén sao? Hình như là bọn hắn kêu gào trước, ta chỉ là muốn mảnh sân này yên tĩnh một chút mà thôi.

Tiêu Phàm thực bị lời nói Nhất Tử làm nổi lên ác tâm.

- Nói nhiều thực không ý nghĩa, tiểu tử, lăn lên đây nhận lấy cái chết đi.

Nói đến đây, Nhất Tử nói quá nhiều đã không có ý nghĩa.

- Ở trước mặt ta cuồng vọng phách lối, ngươi tìm nhầm đối tượng rồi.

Tiêu Phàm giương đại thủ lên, Tu La Kiếm xuất hiện ở trong tay, sát khí cuồn cuộn bộc phát ra, bá đạo vô song.

Một đôi con ngươi băng lãnh ẩn chứa sự đáng sợ khắc nghiệt, khí tức hủy diệt từ trên người hắn hiển hiện.

- Xem ra Bắc lão nói đúng, một số người không bị đánh sẽ không biết sợ là như thế nào, giết Ngũ Tử còn chưa đủ.

Âm thanh lạnh lùng vang lên trong lòng Tiêu Phàm.

Hắn không nghĩ yến hội lần này, Nam Cung Thiên Dật còn không nghĩ trăm phương ngàn kế ứng phó bản thân, người Đại đã tìm hắn gây sự.

- Không đúng, cái kim thiếp kia là Nam Cung Thiên Dật cho ta, bên trên an bài chính là chỗ ngồi thứ 18, tất cả những thứ này đều là hắn cố ý?

Trong lòng Tiêu Phàm đột nhiên run lên, trong nháy mắt nghĩ đến cái gì đó.

Cũng khó trách Tiêu Phàm sẽ khiếp sợ như vậy, Nam Cung Thiên Dật có lẽ đã sớm biết rõ lần yến hội này không yên tĩnh.

Bên trên chỉ an bài mười tám chỗ ngồi, lại cho Tiêu Phàm một cái, mặc dù chỉ là cuối cùng nhưng xem như cố ý nâng địa vị của hắn lên.

Tu sĩ Đại Long và các tu sĩ Đại Ly nếu như phát sinh ma sát, Đại Long tự nhiên sẽ tìm quả hồng mềm nhất bóp.

Mà bản thân vừa lúc ngồi ở bên trên vị trí thứ 18, mục tiêu không phải để bản thân trở thành đối tượng của tu sĩ Đại Long Đế Triều sao?

Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm cực kỳ không bình tĩnh, nếu như thực sự là như vậy, cái tên Nam Cung Thiên Dật kia cũng quá đáng sợ, căn bản không cần bản thân hắn xuất thủ, vẻn vẹn an bài một cái chỗ ngồi liền có thể đẩy hắn vào chỗ chết.

Nếu như bản thân vẫn chỉ là Tuyệt Thế Chiến Vương, đoán chừng sớm đã bị bọn hắn ngược sát hài cốt không còn.

- Thực sự là quá hung ác mà, Nam Cung Thiên Dật, không thể không nói nếu như đem ngươi so với Tuyết Ngọc Long, cho dù là thực lực hay là tâm cơ đều cường đại hơn quá nhiều.

Trong lòng Tiêu Phàm ngưng tụ:

- Đã như vậy, ta lại càng không để cho ngươi thất vọng.

Một cái tính toán nhỏ của Nam Cung Thiên Dật thiếu chút nữa để Tiêu Phàm hắn chết không có chỗ chôn, điểm này trong lòng Tiêu Phàm không khỏi có chút phát lạnh.

Khó trách Bàn Tử lúc trước bị Nam Cung Thiên Dật hãm hại, kém chút bỏ mình, xem ra là rất hiển nhiên, bây giờ Bàn Tử cũng học nhạy bén, biết giữ lại thực lực bản thân.

Tiêu Phàm hít sâu, liếc mắt nhìn Nam Cung Thiên Dật, liền hướng về không trung lao đi.

Trong mắt Bàn Tử lóe lên một tia lo lắng, hắn liếc mắt đã có thể nhìn ra cảnh giới Nhất Tử so với Sở Dịch Phong còn cường đại hơn nhiều, Tiêu Phàm với Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ, có thể là đối thủ sao?

Dù Tiêu Phàm vẫn luôn có thể vượt giai khiêu chiến, nhưng cũng xem là người, Nhất Tử tuyệt đối là thiên tài Đại Long Đế Triều, bằng không hắn cũng không khả năng ngồi ở trên cái vị trí thứ tư này rồi.

Đổi lại là Đại Ly Đế Triều, Nhất Tử thì cũng tương đương với Y Phi Mạch và Ninh Xuyên, kém mấy đi nữa cũng chẳng bao nhiêu.

- Không biết ngươi thật sự có thực lực siêu phàm thât hay chỉ là vô tri cuồng vọng thôi.

Nhìn thấy Tiêu Phàm xuất hiện, trên mặt Nhất Tử rốt cục lộ ra một nụ cười, chỉ là nụ cười ấy rất lạnh.

Ở trong mắt Nhất Tử, Tiêu Phàm chỉ là một cái xác chết.

- Ngươi đoán xem?

Tiêu Phàm không mảy may có một chút e ngại, ngược lại lộ ra nét cười.

- Hừ, tiểu tử vô tri, ngươi đi chết đi!

Nhất Tử dậm chân tiến lên, khí lượn lờ quanh thân kiếm, Lôi Điện Chi Lực xen lẫn, lốp bốp rung động mang theo một cỗ vô địch sắc bén.

- Kiếm Toái Tinh Thần!

Nhất Tử gầm thét một tiếng, một đạo lôi điện kiếm mang gào thét hướng xuống, thoáng cái đã tới trước người Tiêu Phàm.

Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, chân đạp Phiêu Miểu Thần Tung Bộ hướng về một bên tránh đi, nhưng mà Lôi Điện Kiếm Ý kia lại càng cực tốc vô song, xẹt qua bả vai Tiêu Phàm, máu tươi chảy ra.

- Nhất Tử là kiếm khách sắc bén nhất Đại Long ta, tốc độ càng thuộc hạng mạnh, tiểu tử này dám khiêu chiến Nhất Tử, đúng là tự tìm cái chết.

- Có người không biết sợ là gì, cho đến lúc chết mới có thể hiểu rõ, sự cuồng vọng của hắn đúng là buồn cười biết bao.

- Người này hẳn phải chết.

Tu sĩ Đại Long Đế Triều cười lạnh không thôi, bên trong lời nói đều là ý châm chọc.

Nhất Tử sở dĩ có thể trở thành Đệ Nhất Tử, thực lực của hắn tại Đại Long Đế Triều tuyệt đối ở ba vị trí đầu, ngoài Đế Tử Long Tiêu cùng nhân tài mới nổi Tiêu U kia, những người khác đều không phải đối thủ của Nhất Tử.

Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của tu sĩ Đại Long, đối với bọn hắn thực lực Tiêu Phàm cũng không vừa, trước đó hắn chém giết Ngũ Tử và cái tên tu sĩ Chiến Hoàng vô danh kia của Đại Long.

Tiêu Phàm không nói, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, tựa như máu trên tay cũng không phải là của bản thân hắn vậy.

Kiếm, là ưu thế của hắn.

Tốc độ, cũng là điểm mạnh cuả hắn.

Gặp được Nhất Tử, trong lòng hắn chẳng những không có bất kỳ khiếp đảm gì, ngược lại còn nóng lòng không đợi được, cùng người như vậy chiến đấu mới có thể nhanh chóng khiến bản thân tiến bộ lên.

Thua, tính mạng mình sẽ bàn giao ở chỗ này, tương đương với việc lấy mạng đổi mạng, như thế mới có thể kích phát tiềm lực của bản thân.

Ngay cả Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, hắn còn chưa bao giờ cúi đầu, huống chi một tên tu sĩ Chiến Hoàng trung kỳ chứ?

Hô!

Kiếm khí nở rộ, sát phạt chi khí đáng sợ từ trên người Tiêu Phàm quét sạch giữa thiên địa, Hủy Diệt Chi Ý không chỗ nào không có.

- Huyết Sát!

Tiêu Phàm khẽ quát một tiếng, Tu La Kiếm nhấc lên, một đạo dải lụa màu đỏ ngưng tụ thành, dung hợp Hủy Diệt Chi Ý hóa thành Hủy Diệt Kiếm Ý.

Huyết sắc lợi mang nghịch thiên mà lên, mang theo luồng khí cuồn cuộn sát phạt, một kiếm chém về phía Nhất Tử.

Chân hắn giẫm Thế Vân Tung, thân thể hóa thành một trận gió, cùng bốn phía hòa làm một thể, lấn người mà tiến, một cỗ khí thế dũng cảm tiến tới phóng về Nhất Tử.

Nhất thời, đám người căn bản nhìn không thấu Tiêu Phàm, hư hư thực thực.

Hắn thực sự chỉ là Chiến Hoàng sơ kỳ, nhưng khí thế trên người không kém gì Chiến Hoàng trung kỳ, Sát Phạt Chi Ý cùng Hủy Diệt Chi Ý càng làm cho người ta sợ hãi.

- Kiếm Toái Tinh Thần.

Nhất Tử mặc dù ngoài mặt khinh thường Tiêu Phàm, thế nhưng trong lòng thì vô cùng thận trọng, một kiếm nhanh như tia chớp xông thẳng đến Tiêu Phàm.

Oanh long long!

Lôi Đình Kiếm Ý cùng Hủy Diệt Kiếm Ý đâm vào cùng một chỗ, hư không phát sinh một trận nổ lớn, Hồn Lực phong bạo đáng sợ quét sạch bốn phương tám hướng, dù là cách nhau vài trăm mét cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ sắc bén kia.

- Giết!

Tiêu Phàm bước chân trên hư không vừa nhảy, trong chớp mắt liền rơi xuống trước người Nhất Tử, kiếm chiêu sát phạt vung ra thật khủng khiếp, âm thanh kiếm rít vô cùng chói tai.

MinhLâm - Lục Đạo -