Vô Thường

Chương 308: Nữ nhân mù quáng (thượng)



Tuy rằng đã sớm suy đoán được kết quả như vậy, thế nhưng khi chính tai nghe thấy, Phi Tiểu Nhã vẫn không tránh khỏi nheo lại con mắt, đôi con mắt phượng bao hàm sát khí và phẫn nộ vô cùng nồng đặm nhìn chằm chằm vào Mang chấp sự.

- Bảo chủ đại nhân, người tới thực nhanh!

Mang chấp sự khẽ cười một tiếng:

- Chẳng lẽ thực sự một mình một người chạy tới?

Xác thực là chạy tới, lô trình hơn hai trăm dặm, hơn nữa là biển rộng không chỗ nào không có nguy cơ, Phi Tiểu Nhã không chút nghĩ ngợi, trực tiếp dốc hết cương khí từ Ô Long Bảo chạy tới địa phương này, trên đường thiếu chút nữa gặp phải long quyển phong thổi vào trong biển rộng, còn phải liên tục dừng lại trên các hòn đảo ngang đường đả tọa khôi phuc mới có thể chạy tới nơi này nhanh như vậy.

Cho dù liều mạng nhưng vẫn muộn, lúc này nam nhân kia đã tiến vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng rồi, chuyện này đã trở thành sự thực, không có lực xoay chuyển trời đất.

Mang chấp sự chậm rãi lắc đầu, châm chọc nói:

- Nữ nhân bị tình cảm làm mờ mắt thực sự là ngu ngốc!

Phi Tiểu Nhã cưỡng chế lửa giận trong lòng, âm lãnh nhìn Mang chấp sự nói:

- Chấp sự, có phải nên cho ta một lời giải thích? Ngươi dựa vào cái gì hiện tại đưa hắn tới địa phương này?

- Bởi vì hắn đã sớm có đủ tư cách rồi, chỉ bên trong nơi này mới có thể giúp hắn nhanh chóng cường đại hơn, huấn luyện trong Ô Long Bảo không gì ngoài lãng phí thời gian của hắn. Bảo chủ đại nhân, ta chính là suy nghĩ chon nam nhân của người, lẽ nào người không cảm tạ ta một chút hay sao?

- Cảm tạ cái lão nương của ngươi.

Phỉ Tiểu Nhã bốc cao lửa giận, xông về phía trước nắm lấy áo Mang chấp sự:

- Đừng cho là ta không biết, ngươi làm như vậy bởi vì chính ngươi mà thôi, ngươi muốn hắn tới đầu cùng ba mươi sáu phòng lấy liệt diễm cô trong truyền thuyết kia, ngươi bị trúng kịch độc, mệnh vốn không còn bao nhiêu, chỉ có liệt diễm cô chí dương chí liệt mới có thể hóa giải được độc trong người ngươi, ngươi vì bản thân mình đã mang đệ tử tư chất xuất sắc nhất của Ô Long Bảo bao nhiêu năm qua tiến vào địa phương này, ngươi còn không xấu hổ? Huống chi liệt diễm cô kia chỉ là lời nghe đồn, rốt cuộc tồn tại hay không tồn tại, không người nào biết được.

- Bảo chủ!

Mang chấp sự cười lạnh một tiếng:

- Thỉnh chú ý thân phận của mình, người là bảo chủ Ô Long Bảo, trong tương lai chính là cung chủ Đại Tuyết Cung, tuy rằng ngươi là nữ nhân, thế nhưng cũng không thể quá gần gũi đối với một nam nhân khác như vậy, nếu như để người khác thấy được bộ dạng của người lúc này, thấy ngươi vì một nam nhân ngay cả mạng nhỏ của mình cũng không chú ý, làm sao có thể phục chúng, làm sao có thể thống lĩnh được Đại Tuyết Cung? Ta vì lòng tham của bản thân mình đưa hắn tiến vào ba mươi sáu phòng, lẽ nào người không phải ham muốn cá nhân, không nhìn tôn ti, không lớn không nhỏ kéo áo một vị tiền bối,đây là chuyện bảo chủ người nên làm sao? Còn nữa… Liệt diễm cô đích xác tồn tại, lão cung chủ đã từng nói với ta, điểm này ta có thể xác định. Năm đó Tạ Tuyết Thần không chỉ lấy được liệt diễm cô từ nơi này mà còn chiếm được tuyết tủy hàn băng, hắn có thể làm được, người trong lòng bảo chủ vì sao lại không làm được?

Vừa dứt lời, trong áo Mang chấp sự đột nhiên chui ra một cái đầu hình tam giác, đó là một con rắn, phun ra nuốt vào cái lưỡi đỏ tươi, nhằm thẳng vào bàn tay nhỏ bé của Phi Tiểu Nhã liếm liếm.

Phi Tiểu Nhã cuống quýt thu hồi bàn tay, có chút không khống chế được tâm tình nói:

- Ta không muốn làm cung chủ Đại Tuyết Cung, đây chỉ là ham muốn của các ngươi, có quan hệ gì với ta? Ta chỉ là một nữ nhân mà thôi, một nữ nhân có thất tình lục dục, ngươi nghĩ rằng ra giống như ngươi, đã sớm đóng băng trái tim của chính mình?

- A…

Mang chấp sự cười một tiếng:

- Nói như vậy, bảo chủ người ngay cả thù của lão cung chủ cũng không muốn báo đúng không? Cũng được, gỗ xấu không thể điêu khắc, nếu người nguyện ý làm tiểu nữ nhân, vậy thì làm tiểu nữ nhân được rồi!

- Ai nói ta không muốn báo thù?

Sắc mặt Phi Tiểu Nhã dữ tợn:

- Ta nằm mơ cũng muốn đích thân làm thịt súc sinh Tạ Tuyết Thần kia.

- Bảo chủ người tự nhìn chính mình trong khoảng thời gian này xem, luôn luôn trầm mê trong nữ nhi tình trường, trong lòng căn bản không hề có nửa điểm nhớ tới lão cung chủ, lẽ nào nói chuyện yêu đương, tình chàng ý thiếp với một nam nhân cũng chính là phương thức báo thù?

Lời nói của Mang chấp sự cực kỳ khó nghe, Phi Tiểu Nhã nhịn không được run rẩy thân thể, hàm răng cắn chặt, sắc mặt trắng bệnh.

Mang chấp sự tiếp tục nói:

- Người có thể lựa chọn cách sống chính mình muốn, thế nhưng loại sinh hoạt bình bình đạm đạm này không phải con đường người nên đi, cũng không phải là đường người phải đi, nếu như ngươi không chịu ta cũng không nói thêm gì hơn. Đến lúc đó chờ tên tiểu tử Tạ Tuyết Thần kia tới thu Ô Long Bảo, bắt người đi, vậy người cũng chỉ có thể trở thành kẻ cô đơn, đưới tình thế không người sử dụng, người có thể phản kháng hắn? Người có thể giết được hắn? Hơn nữa hình như Tạ Tuyết Thần vẫn luôn thích ngươi, đương nhiên đối với loại người coi trọng dã tâm quyền lợi như hắn mà nói, thích rất có khả năng không phải là bản thân bảo chủ, hắn chỉ thích thân phận của người mà thôi, bởi vì người chính là tôn nữ của lão cung chủ, nếu như đoạt được người mà nói, chẳng khác nào triệt tiêu ảnh hưởng và các cách nói bất lợi đối với hắn trong toàn bộ Đại Tuyết Cung. Người ngẫm lại xem, bảo chủ đại nhân của ta, đến lúc đó người cũng chỉ có thể trở thành món đồ chơi trong tay Tạ Tuyết Thần, hàng đêm ca múa, bị lăn qua lăn lại tới kiệt sức, đến lúc đó người còn có tư cách và tâm tư suy nghĩ Đường Môn sao?

Thân thể Phi Tiểu Nhã run lên, miễn cưỡng nói:

- Những chuyện ngươi nói không có khả năng phát sinh, cho dù ta chết cũng không để súc sinh Tạ Tuyết Thần kia khi dễ.

- Điều này không phải do người quyết định.

Mang chấp sự âm âm cười một tiếng:

- Có đủ loại phương thức, đủ loại đan dược, trong Đại Tuyết Cung cái gì cần đều có, cho dù người là cao thủ Thiên giai thì đã sao? Hủy bỏ cương khí của người, người sẽ là một nữ nhân bình thường, chỉ là tư sắc tốt một chút mà thôi.

- Những chuyện này cùng với chuyện ngươi làm không có quan hệ gì, ngươi ít giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, sinh hoạt của ta do chính ta lựa chọn, không cần ngươi phải quan tâm.

Phi Tiểu Nhã đột nhiên tỉnh ngộ, bị người trước mắt này hai ba lần quấy nhiễu tâm tình, cư nhiên quên đi chuyện chính.

- Sao lại không có quan hệ gì?

Mang chấp sự cười nói:

- Đường Môn chính là nam nhân người thích, được ngươi thích chung quy phải có tư cách một chút? Không phải lớn lên tuấn tú là được. Ta đưa hắn tiến vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, nếu như có thể đoạt được liệt diễm cô, nói cách khác hắn xác thực có tư cách ở cùng một chỗ với người. Nếu như hắn thân tử đạo tiêu ở chỗ này mà nói… Hừ hừ, nam nhân này không có cũng được, giữ bên cạnh người chỉ liên lụy tới người!

-o0o-

- Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận muốn hắn giúp ngươi tìm liệt diễm cô rồi!

Cương khí toàn thân Phi Tiêu Nhã bùng phát, sát khí vừa rồi không biết đã ném tới phương nào cũng đã trở về.

Mang chấp sự chậm rãi lắc đầu. Nữ nhân này… Thực sự đã rơi vào bể tình ái nữ nhân quá sâu rồi, hiện tại nói nhiều đạo lý với nàng hơn nữa thì cũng không có tác dụng gì hết, hai mắt của nàng đã hoàn toàn bị Đường Phong che đậy, ngoại trừ Đường Phong, nàng đã hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác nữa rồi.

Quả nhiên, nữ nhân dưới loại trạng thái như thế này, tất cả đều là người mù quáng chấp nhất tới cực điểm, chỉ sợ phải gặp đả kích mãnh liệt nhất mới có thể giúp nàng từ trong si mi tỉnh ngộ trở lại, mà đả kích này nhất định phải do Đường Phong đến làm, người khác có đành cho nàng đả kích nặng hơn nữa sợ rằng đều không có tác dụng.

- Không biện bạch nữa sao?

Phi Tiểu Nhã cười lạnh một tiếng:

- Nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có một nam nhân có thể để ta nhìn thuận mắt, ngươi cư nhiên để hắn làm loại chuyện nguy hiểm như thế này, lão nương liều mạng với ngươi.

Nói xong, Phi Tiểu Nhã liền công kích về phía Mang chấp sự, cương khí màu hồng tràn ngập xung quanh thân thể, nơi Phi Tiểu Nhã đi qua, tất cả mọi thứ đều biến thành tinh thạch, đẹp tới dị thường.

Mang chấp sự một mặt hời hợt hóa giải công kích của nàng, một mặt nói:

- Bảo chủ, người không phải là đối thủ của ta, hãy yên tĩnh!

- Ta biết chính mình không phải là đối thủ của ngươi, thế nhưng ngươi dám đánh ta sao?

Phi Tiểu Nhã vô cùng đắc ý.

Mang chấp sự cười khổ một tiếng, chính mình thực đúng là không dám động chạm gì tới nàng, nàng nắm chắc điều này cho nên mới động thủ.

Hai đại Thiên giai trong nháy mắt loạn chiến một đoàn, cương khí mãnh liệt bắn ra, giữa sườn núi một mảnh cát bay đá chạy, đánh tới hôn thiên thầm địa, ngay cả không khí cũng không thể yên lặng.

Thế nhưng hai người đang chiến đấu, vô luận là Mang chấp sự hay Phi Tiểu Nhã đều đã trải qua một đoạn thời gian dài mệt mỏi, Mang chấp sự điều khiển con thuyền nhỏ đưa Đường Phong tới nơi này đã tiêu hao rất nhiều cương khí. Phi Tiểu Nhã càng tự mình chạy tới, có thể nói hai người hiện tại chỉ bằng một nửa so với bình thường, chiến đấu như vậy căn bản không thể phát huy được toàn bộ thực lực.

Đủ một canh giờ sau, thân thể Thiên giai của hai người có chút lung lay sắp đổ, càng không ngừng ngụm lớn thở phì phò, tại một địa phương như thế này thực sự quá mức không thích hợp động thủ, cương khí tiêu hao so với bình thường cao hơn rất nhiều.

Phi Tiểu Nhã toát mồ hôi thành giọt, tàn bạo trừng mắt liếc nhìn Mang chấp sự, một lúc sau lại bất đắc dĩ thở dốc mấy hơi, xua tay nói:

- Không còn sức nữa, chờ lão nương trở lại bảo tiếp tục giáo huấn ngươi.

Nói xong, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất, không chút hình tượng nằm xuống.

Mang chấp sự cười khổ một tiếng, tuy rằng cũng vô cùng mệt mỏi, thế nhưng lại không đến mức giống như Phi Tiểu Nhã, không chút để ý tới thân phận và hình tượng nằm dài dưới mặt đất, chỉ có thể chậm rãi khoang chân ngồi xuống, hơi chút đả tọa khôi phục.

Qua hồi lâu, Phi Tiểu Nhã đột nhiên mở miệng hỏi:

- Đường Phong tiến vào ba mươi sáu phòng, xác thực không có nguy hiểm gì sao?

Mang chấp sự mở mắt, nói:

- Không có nguy hiểm, kinh mạch toàn thân hắn không biết rèn luyện như thế nào, cư nhiên còn cứng cỏi hơn so với ta, thân thể cũng mạnh mẽ tới biến thái, căn bản không phải thuộc đẳng cấp Huyền giai. Có thể nói hắn hiện tại so với Tạ Tuyết Thần năm đó mạnh hơn không chỉ một bậc. Tạ Tuyết Thần có thể đi tới đầu cùng ba mươi sáu phòng, hắn không có lý do gì không đến được, trừ phi…

- Trừ phi cái gì?

- Trừ phi tâm tính và định lực của hắn không được, quá mức coi mình quá xa, bằng không băng hỏa lưỡng trọng kình chỉ mang tới cho hắn chỗ tốt, sẽ không đả thương tới hắn.

- Nói như vậy ta yên tâm!

Trên mặt Phi Tiểu Nhã hơi chút dễ dàng:

- Thế nhưng muốn đi lấy liệt diễm cô... Có thể quá nguy hiểm?

- Người nhìn nam nhân của chính mình kém cỏi như vậy?

Mang chấp sự nở nụ cười nói.

Sắc mặt Phi Tiểu Nhã đỏ lên:

- Ai nói ta thích hắn, chỉ là nếu hắn chết đi, ta sẽ thiếu đi đối tượng trả thù.

Mang chấp sự ngạc nhiên, nữ nhân này sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Sự tình trợn tròn mắt nói dối như vậy nàng cũng có thể làm được.

Cũng không biết là ai vì hắn trực tiếp từ hơn hai trăm dặm chạy tới nơi này, cũng không biết là ai vì hắn mà vung tay vung chân với chính mình, hiện tại cư nhiên xoay mặt không chịu nhận, da mặt thực sự dày vậy sao?

Suy nghĩ một chút, Mang chấp sự lại nói:

- Nếu như người thực muốn thấy mặt hắn một lần, vậy thì chờ đợi ở đây vài ngày, hắn tu luyện bên trong nhất định cần phải ăn uống, chờ hắn đói tự nhiên phải bò ra!

- Ai muốn gặp mặt hắn?

Phi Tiểu Nhã kiều diễm ướt át, xấu hổ chối phắt, ngữ khí cũng như nhược tới cực điểm.

Mang chấp sự nhẹ nhàng cười cười, cũng không tiếp tục quản nàng.

Bất quá bảo chủ đại nhân đã quyết định chờ đợi tại nơi này vài ngày, như vậy chính mình tự nhiên phải bồi tiếp nàng. Nếu không tiểu nha đầu này lại tìm được cái cớ, trở về bảo khẳng định có chút gì đó đặc biệt dành riêng cho chính mình.

Bất quá bí ẩn của băng hỏa ba mươi sáu phòng cho tới nay vẫn không có người nào mở ra được. Vì sao mỗi người chỉ có thể đề cao thực lực tới Địa giai thượng phẩm là phải rời khỏi? Vì sao người đạt tới Thiên giai tiến vào trong đó quá dài sẽ bạo thể mà chết, điểm này ngay cả Mang chấp sự cũng không rõ ràng lắm. Năm đó hắn đã từng hỏi qua lão cung chủ, thế nhưng lão cũng chủ cũng không tìm được nguyên nhân.

Chỉ là từng có vài lần vết xe cổ, sau này không còn bất cứ cao thủ Thiên giai nào dám tiến vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng rồi. Điểm giới hạn của nơi này cũng chỉ có thể đến Địa giai thượng phẩm mà thôi, bởi vì tiếp tục tiến thêm một bước, sinh mệnh sẽ có nguy hiểm.

Đương nhiên, đề thăng tới Địa giai thượng phẩm tại nơi này chỉ là lý luận thuần ở mặt số liệu, là tiêu chí cực hạn, nếu như kinh mạch và thana thể không đạt tới tiêu chuẩn mà nói, căn bản không thể đề cao tới Địa giai thượng phẩm.

Hơn nữa bản thân Băng Hỏa Đảo tồn tại đã vô cùng không tưởng tượng nổi, từ trong đảo nhìn ra ngoài căn bản không nhìn thấy loại sương mù dày dặc gì đó, thế nhưng từ bên ngoài nhìn vào lại bị sương mù dày đặc cách trở. Thậm chí Mang chấp sự đã từng nghĩ tới, nơi này không phải có cao nhân động tay động chân gì dó cho nên mới thần kỳ tới như vậy?

Không đề cập tới hai vị đại Thiên giai quyết định chờ đợi vài ngày, lúc này Đường Phong đã tiến vào băng hỏa ba mươi sáu phòng trong truyền thuyết.

Áp chế tâm tình kích động dâng trào trong lòng, khi Đường Phong bước chân vào trong sơn động, cảm giác toàn thân đột nhiên biến đổi mãnh liệt.

Tuy rằng linh khí bên ngoài rất nồng dậm, hỏa linh khí và băng linh khí vô cùng tràn đầy, thế nhưng dù sao cũng có xen lẫn các lại linh khí khác trong đó.

-o0o-