Vô Tiên

Chương 269: Ô Đoán thắng lợi (1)



- Giết... Giết...

Bộ lạc Sài Thứ ánh đao lấp loé, tiếng gào rung trời, cùng kêu lên trợ uy cho Sài Bất Hồ Nhi.

Sắc mặt Ô Đoán trầm tĩnh, ruổi ngựa chạy về phía một bên khác. Tùy theo, bộ lạc Tát Đạt cũng vang lên âm thanh trợ uy, chỉ là thanh thế hơi kém.

Song phương cách nhau hai ba dặm, chính giữa, hai người cách xa nhau mấy trăm bước, kéo dài tư thế chém giết. Người cách hai đối thủ gần nhất, không thể nghi ngờ là người Thiên Long phái. Nhìn quen giang hồ tranh đấu, nhưng trên ngựa chém giết như vậy, đối với những cao thủ giang hồ này mà nói, cũng ít khi thấy.

- Sài Bất Hồ Nhi kia nhất định đến có chuẩn bị, bộ lạc Tát Đạt tiền cảnh đáng lo.

Chân Nguyên Tử tay vuốt chòm râu, nhìn Lâm Nhất ở bên người nói.

- Thệ ngôn song phương ước định hữu dụng không?

Lâm Nhất suy nghĩ một chút hỏi.

- Người thảo nguyên tôn sùng vũ lực, lại cực kỳ tín ngưỡng tự nhiên. Bộ lạc Sài Thứ muốn chính là ân uy tịnh thi thuyết phục lòng người, mà bộ lạc Tát Đạt muốn chính là tìm đường sống trong chỗ chết. Nếu thề, thì đều sẽ vâng theo. Thảo nguyên cũng có quy củ của thảo nguyên, bằng không thì bị người phỉ nhổ. Chắc là bộ lạc Sài Thứ nắm chắc phần thắng, bằng không thì trực tiếp giết tới, bộ lạc Tát Đạt quyết không ngăn được. Người sau có thể nghịch chuyển càn khôn hay không, chỉ có thể mỏi mắt chờ mong!

- Tiểu tử, vì sao vừa rồi ngươi không hỏi lão đạo, ai sẽ là người thắng lợi cuối cùng?

Chân Nguyên Tử cảm nghĩ một phen, tò mò nhìn Lâm Nhất.

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, cười nói:

- Đạo trưởng không phải đã nói sao, mỏi mắt mong chờ!

Chân Nguyên Tử nghe vậy ngẩn ra, tự biết nói lỡ, hắn lắc đầu cười khổ.

Không người biết được kết quả cuối cùng của việc này, Lâm Nhất đương nhiên sẽ không hỏi nhiều. Chỉ là Chân Nguyên Tử thấy tiểu tử này trầm ổn rất không cam tâm, thời điểm nói pha trò, đối phương luôn có thể ung dung lảng tránh, khiến cho người bất đắc dĩ.

Hai người cười nói, nhưng ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía trước...

Lúc này âm thanh trợ uy rung trời thoáng chốc yên tĩnh.

Bảo thạch trên loan đao của Sài Bất Hồ Nhi kề sát bên môi, miệng lẩm bẩm, trong mắt sát ý dày đặc. Hắn giơ loan đao trong tay lên, hai chân đá bụng ngựa, con ngựa hí lên một tiếng, đột nhiên lao ra, nhanh như chớp phóng về phía Ô Đoán.

Ngay khi Sài Bất Hồ Nhi chuyển động thân thể, tuấn mã dưới thân Ô Đoán cũng cùng lúc giương lên móng trước. Thân thể hắn hơi phủ về phía trước, khí lực toàn thân ngưng tụ ở trên cánh tay phải, loan đao vung lên thật cao, mũ da cáo màu trắng của đối phương càng lúc càng gần.

Trong nháy mắt hai ngựa sắp đan xen, hai chân Ô Đoán kẹp chặt bụng ngựa, thân thể đột nhiên thẳng lên, loan đao trong tay mang theo lực lượng mạnh mẽ, xẹt qua một đạo ngân quang đánh xuống.

Sài Bất Hồ Nhi cũng muốn một đao kết liễu đối phương, lẫn nhau đón đầu, đang định huy đao chém tới, nhưng thấy loan đao của đối phương càng nhanh hơn, trước mắt lóe lên ánh sáng, làm trong lòng hắn rùng mình, không dám chậm trễ huy đao chặn lại.

- Thang...

Tiếng lưỡi mác vang lên, nổ tung ở bên tai hai người. Thân thể hai người trên ngựa đều loáng một cái, lẫn nhau đan xen rời đi. Từng người chạy ra ngoài trăm trượng, hai người mới ghìm chặt cương ngựa quay lại. Ngựa hí dài, gót sắt đạp đạp không ngừng.

Một đao của Ô Đoán bị ngăn cản, hổ khẩu nứt ra, cánh tay còn run rẩy. Bàn tay của hắn nổi lên gân xanh, vững vàng nắm lấy loan đao, sắc mặt lạnh lùng, ngưng mắt nhìn đối thủ ở phương xa.

Sài Bất Hồ Nhi quay đầu ngựa, cũng nhìn Ô Đoán, oán hận gắt một cái. Đao thật nhanh! Hắn cười một tiếng:

- Trở lại...

Hai người giao chiến lại cùng lúc ruổi ngựa lao nhanh.

Đối phương chưa đến phụ cận, loan đao của Sài Bất Hồ Nhi đã múa thành một mảnh hoa tuyết cuốn về phía trước. Ô Đoán thấy đối phương thế mãnh, hai mắt trợn tròn, đứng dậy ở trên lưng ngựa, hàm răng cắn chặt, vẫn nhanh như chớp đánh xuống một đao.

- Thang...

Lại một tiếng nổ vang, thân thể Ô Đoán lay động rủ xuống, ôm sát gáy ngựa, thiếu chút nữa rơi xuống. Sắc mặt hắn ửng hồng, cánh tay phải vô lực buông xuống, nỗ lực cầm lấy loan đao.

Vừa muốn ngồi vững vàng thân thể, phía sau "băng" một tiếng, trong lòng Ô Đoán biết không ổn, thân thể bỗng dưng trượt qua một bên, một mũi tên sắc bén mang theo tiếng gió gầm rú, sát gò má của hắn bắn qua.

Nguy hiểm thật! Ô Đoán chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát.

- Đê tiện... Dĩ nhiên đánh lén sau lưng...