Vô Tiên

Chương 272: Tình thế nguy cấp (1)



- Cống Trát... Cống Trát...

Ở trong tiếng trợ uy của bộ lạc Sài Thứ, Cống Trát dũng sĩ tay cầm trường cung đặc chế, nhảy xuống ngựa. Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn chăm chú vào bầu trời xanh thẳm. Sau đó chậm rãi nhìn lại, liếc chéo xung quanh, nhanh chân đi đến giữa trường.

Cống Trát tiện tay ném loan đao bên hông, nửa đoạn chuôi đao ở trên cỏ ong ong rung động. Hắn lay lay cánh tay cường kiện, để cung ở trước người, lấy ra một mũi tên dài ba thước, sau đó lắp lên dây cung.

Ngắm tấm chắn ở ngoài ba trăm bộ, hai tay Cống Trát dùng sức, thân hình trầm xuống, đột nhiên hét lớn một tiếng:

- Mở...

Trong tiếng cọt kẹt, cung mở như nguyệt.

Băng...

Tiếng dây cung đàn hồi, mũi tên ‘vèo’ không còn hình bóng, mọi người nín hơi, chỉ thấy tấm chắn phát sinh một tiếng vang trầm thấp. Xa xa có thể thấy được mũi tên xuyên qua tấm chắn, dư thế chưa giảm, xuyên qua hơn mười trượng cắm vào bãi cỏ.

- Thần xạ Cống Trát... Thần xạ Cống Trát...

Vạn mã hí dài, tiếng gọi đinh tai nhức óc rung trời, người bộ lạc Sài Thứ sôi trào.

Sài Bất Hồ Nhi nhẫn nhịn bả vai đau đớn, nhếch miệng cười quái dị. Nhìn bộ lạc Tát Đạt ở đối diện rơi vào vắng lặng một cách chết chóc, trong tim của hắn có vui sướng nói không ra lời.

Cống Trát bắn xong một mũi tên, trong đôi mắt hãm sâu khó nén vẻ đắc ý. Hắn nhanh chân đi qua bên người Tát Trát Nhi Sai, tàn nhẫn gắt một cái.

Mình thuở nhỏ bái sư học nghệ, một thân võ công ở trên giang hồ cũng coi như hảo thủ, hơn nữa sớm tập xạ nghệ đến thành thạo, trên thảo nguyên này, sợ là khó tìm địch thủ. Hán tử thảo nguyên bình thường, há xứng làm đối thủ của mình!

Sắc mặt Tát Trát Nhi Sai đỏ chót, cực kỳ khuất nhục, để cánh tay cầm lấy loan đao của hắn run rẩy. Lửa giận trong lòng hắn đang thiêu đốt, nhưng cung trong tay không thể vì mình cọ rửa nhục nhã!

Đầu buông xuống, hàm răng cắn đến kẽo kẹt vang vọng, Tát Trát Nhi Sai yên lặng xoay người, đến trước mặt Tát Cáp quỳ xuống. Hán tử cao lớn, lòng đang rơi lệ. Thời điểm tộc nhân đối mặt nguy nan, mình lại không thể ra sức. Giờ khắc này, nếu cha bảo hắn chết, hắn sẽ không chậm trễ rút ra loan đao cắt lấy đầu của mình, tới chuộc lấy lỗi lầm mình gây ra.

Nhìn Đại ca khổ sở quỳ xuống, Tát Mỗ Lê Nhi cắn môi, nước mắt như suối nước chảy xuống gò má.

Tát Cáp nhìn Tát Trát Nhi Sai, trong lòng đau nhói. Roi ngựa vung xuống, nhưng nhẹ nhàng rơi vào trên người nhi tử. Hắn quát khẽ nói:

- Đứng lên đi! Hán tử thảo nguyên, thắng được, cũng thua được. Dù chết cũng phải đứng lên cho ta!

- Ha ha, không có chút hồi hộp nào nha, trận thứ hai Sài Thứ gia ta thắng!

Sài Thứ gia Sài Mộc Thác trưởng lão dương dương đắc ý chạy tới giữa trường.

- Trận thứ ba, vẫn là Cống Trát dũng sĩ của Sài Thứ gia ta xuất chiến. Ha ha! Tát Đạt gia, ngoan ngoãn nhận thua đi! Thường nói, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Phải biết, Thần xạ Cống Trát ở trên thảo nguyên là khó tìm địch thủ. Ta xem cuộc tỷ thí này, đến đây là kết thúc, bọn ngươi ngoan ngoãn chịu thua, như thế nào?

Sài Mộc Thác trêu tức nói, cực kỳ trào phúng.

Trong lòng Tát Cáp giăng đầy mây đen, nhưng lớn tiếng quát mắng:

- Đánh cược vẫn còn chưa kết thúc, người thắng cuối cùng còn chưa quyết ra, Sài Thứ gia ngươi cười quá sớm rồi!

- Hừ! Vậy thì mời dũng sĩ của Tát Đạt gia ra ứng chiến đi! Bất quá, đừng làm cho dũng sĩ nhà ta chờ lâu, một nén nhang làm hạn định. Qua thời gian, nếu như không có người ứng chiến, chính là Sài Thứ gia ta thắng!

Sài Mộc Thác cười lạnh, đánh ngựa chạy về.

Giữa trường chỉ còn Cống Trát, tay cầm trường cung, ngẩng đầu nhìn trời, ngông cuồng tự đại.

- Đạo trưởng, bộ lạc Tát Đạt nguy rồi! Kể từ đó, làm người ngoại tộc, nếu ngươi ta muốn ở trong mấy ngàn thiết kỵ thoát thân, khó!

Tình hình trên sân rơi vào trong mắt Lâm Nhất, hắn suy tư nói.

Bộ lạc Sài Thứ quả nhiên ẩn giấu đòn bí mật. Đầu tiên là lấy việc kết hôn làm khó dễ, mượn cơ hội đại binh áp sát, bức đối phương đổ ước; về sau để Cống Trát thần dũng vô địch ra tay, một mũi tên định càn khôn; cuối cùng không đánh mà thắng nuốt bộ lạc Tát Đạt. Mưu tính sâu xa, làm người khó lòng phòng bị. Còn Tát Nhi Thư kia, bất quá là một con cờ trong trận đánh cờ này mà thôi.

Nhìn Cống Trát kia kiêu ngạo, Chân Nguyên Tử có chút bất đắc dĩ nói:

- Này cũng không phải luận võ, chúng ta ai có thể kéo ra trường cung kia chứ? Hơn nữa cung tiễn chi đạo, trong chốn giang hồ rất ít người luyện tập, chỉ có thể kéo cung, mũi tên rất khó chính xác. Đối mặt khốn cảnh của bộ lạc Tát Đạt, cho dù chúng ta có tâm giúp đỡ, cũng hữu tâm vô lực!

- Mạnh trưởng lão có bản lãnh này hay không?

Lâm Nhất tò mò hỏi.

- Này... thôi, ta đi hỏi một chút, cũng không thể bỏ qua như vậy!

Chân Nguyên Tử rời khỏi xe ngựa, đi về phía Mạnh Sơn.

Chân Nguyên Tử còn chưa trở lại, Lâm Nhất đã nghe bọn họ đối thoại, biết được tất cả. Ám khí chi đạo không làm khó được mọi người, nhưng kéo trường cung, còn muốn bắn trúng tấm chắn ở ngoài ba trăm bộ, không ai có thể làm được. Cho dù là Mạnh trưởng lão cũng cười khổ lắc đầu.

Một nén nhang thời gian rất nhanh chỉ còn lại không có mấy, mặt Tát Cáp lộ vẻ cay đắng.

Dũng sĩ trong tộc đều là mọi người biết gốc biết rễ, Tát Cáp chưa từ bỏ ý định, trở lại trong bộ lạc cẩn thận hỏi thăm một lần. Kết quả không người có thể bắn trúng tấm chắn xa ba trăm bộ. Không chỉ như vậy, cung cứng của Tát Đạt gia, tốt nhất cũng chỉ có thể bắn ra một trăm năm mươi bộ. So cái này, người không có, cung cũng không có.

— QUẢNG CÁO —