Vô Tiên

Chương 277: Kinh sợ (2)



Giống như khi còn bé bước đi té ngã, bò dậy liền muốn tìm cục đá trút giận. Sau khi bị sư phụ giáo huấn mới biết được, trên đường luôn có chông gai khó có thể bước qua, có đôi khi không phải là không thể vượt qua, mà là tâm niệm ngưng ở chỗ cũ!

Thôi, hôm nay gặp gỡ, coi như là khó khăn Lâm Nhất ta nhất định phải bước qua! Hơn nữa xem ta có thể nhảy một cái liền qua hay không!

Móng ngựa nổ vang, bách kỵ thoáng qua đã tới cách hai mươi trượng. Cương đao lóe sáng, khí thế dũng mãnh, hung hăng mà đến, muốn chém người ngoại tộc kia thành mảnh vỡ.

Lâm Nhất vắng lặng độc lập, nhìn về phía bách kỵ dâng trào tới, khóe mắt hơi híp, trong con ngươi lóe lên tinh quang. Khóe miệng hắn lạnh lùng nhếch lên, cúi người sờ về phía lọ tên, tiện tay rút ra, mang theo hơn mười mũi tên, xoay người lắp lên dây cung.

Giống như tiện tay, Lâm Nhất đối với bách kỵ tới gần cũng không thèm nhìn, cây cung như trăng tròn, băng... một tiếng, hơn mười mũi tên như châu chấu bắn ra.

Dây cung chưa ngừng rung động, trong tay Lâm Nhất lại có thêm hơn mười mũi tên, trong chớp mắt lại bắn ra. Hắn như trước không nhìn tên bắn về phía nào, cánh tay vung lên, lại hơn mười mũi tên theo sát dây cung, như mưa rào bay ra ngoài.

Trong nháy mắt, cung mở ba lần. Mấy chục mũi tên bay ra, người trên ngựa một cái tiếp theo một cái, tất cả đều rơi xuống ngựa. Tiếng tên xuyên thịt phù phù, tiếng kêu rên, tiếng ngựa hí… như cơn mưa ngày hạ, là một mảnh tiếp theo một mảnh. Chỉ là nơi đây không có sinh cơ, chỉ có sát khí thấu xương!

Chân Nguyên Tử đã đến phía sau Lâm Nhất, vội la lên:

- Tiểu tử, ta đến giúp ngươi một tay!

Lời vừa nói ra, sắc mặt hắn đã tràn đầy ngạc nhiên, sững sờ ở tại chỗ. Mỗi một mũi tên đều lớn bằng ngón cái, hơn mười mũi ở chung một chỗ, một tay khó mà nắm hết. Nhưng Lâm Nhất ở trong lọ tên tiện tay trảo một cái, tên liền lên cung, dễ sai khiến như thường. Mà mũi tên bay đi, cũng không một cái thất bại...

- Đạo trưởng, một mình ta là đủ, không cần lo lắng!

Lâm Nhất lành lạnh nói, nhìn về phía Chân Nguyên Tử gật đầu ra hiệu, cánh tay liên tục, lại hơn mười mũi tên bắn ra.

Chỉ một hơi, bách kỵ đã rớt xuống ngựa một nửa. Không để ý tới mọi người kinh hãi, đại cung trong tay Lâm Nhất không ngừng bị kéo căng, tên dày như mưa, nhanh chóng như gió, không có dừng chút nào.

Bách kỵ tinh nhuệ ngao ngao kêu gào, từng mảng từng mảng ngã xuống, như lá rụng trong gió, bị gió cuốn lên, bị mưa xối xả đánh nát, từ trên ngựa bay ra ngoài, mạnh mẽ ngã ở trên mặt đất. Trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh gào thét không dứt bên tai.

Thần sắc của Lâm Nhất hờ hững, lại tiện tay lấy ra hơn mười mũi tên, nhưng kéo mà không phát. Bão tố cũng ở trong chốc lát này ngừng nghỉ.

Ở chung quanh hắn, chỉ có ngựa không người cưỡi sợ hãi chạy đi, còn hơn trăm hán tử lúc trước đều không ngoại lệ, bị mũi tên bắn xuyên vai phải, ngã lăn ở trên mặt đất.

Ngăn ngắn một khắc, bách kỵ tinh nhuệ toàn quân bị diệt. Cứ như vậy bị Lâm Nhất cầm đại cung bắn hạ, không một may mắn thoát khỏi. Chỉ còn lại Sài Bất Hồ Nhi ngây người như phỗng, trong lòng hoảng loạn.

Giờ khắc này, không người nói chuyện, tất cả ánh mắt đều tìm đến người trẻ tuổi sát ý ngập trời kia.

Lúc này, mặt trời đã thoáng ngã về tây. Có gió từ trên thảo nguyên nhẹ nhàng thổi qua. Lẽ ra trong gió xuân nên tràn ngập sinh cơ ấm áp, nhưng lại mang theo sát khí khôn lường, làm người không rét mà run.

Lâm Nhất tay cầm đại cung, lẳng lặng đối mặt mấy ngàn nhân mã. Hắn lạnh lùng nhìn Sài Bất Hồ Nhi, cất giọng nói:

- Ngươi không phải muốn giết ta sao? Đến đây!

Ánh mắt của đối phương như đao, thoáng chốc đâm xuyên toàn bộ thân thể, làm Sài Bất Hồ Nhi cảm thấy không chỗ nào độn hình. Hắn không nhịn được kinh hoàng.

Sài Bất Hồ Nhi không lo được bả vai trúng tên, mặt như màu đất, cố gắng tự trấn định nói:

- Ngươi, ngươi là ai?

Lâm Nhất nhướng mày nói:

- Ta chỉ là một người đi đường, một người ngoại tộc ngươi muốn giết cho sướng khoái! Ngươi không giết ta, ta sẽ giết ngươi rồi!

Trong miệng hắn nói xong, đại cung xoay chuyển, hơn mười mũi tên nắm về phía Sài Bất Hồ Nhi.

- Nhanh cứu thiếu thủ lĩnh...

Làm trưởng lão Sài Thứ gia, Sài Mộc Thác dù sao cũng là hạng người tâm trí hơn người, hắn thoáng phục hồi tinh thần lại, thấy thế không ổn, vội kinh hô một tiếng.

Người bộ lạc Sài Thứ rối loạn tưng bừng, đao thương như rừng dựng thẳng lên, thời khắc đại quân hết sức căng thẳng, chỉ nghe băng... một tiếng, Sài Mộc Thác đã từ trên ngựa bay lên, hơn mười mũi tên bắn chụm ở trước ngực, dư thế chưa tiêu, lại hơn mười người trúng tên ngã xuống ngựa. Mũi tên đến đâu, như gió tan tác, mang theo một vùng mưa máu.

Sài Mộc Thác không kịp nói một câu, bị mũi tên xé thành từng mảnh thịt nát, tán rơi ở trên mặt đất.

— QUẢNG CÁO —